Nữ Cường Xuyên Nhanh Max Level Lạc Thu Trở Về

Chương 360



 

 

Thư Sách

 

“Có một số là những người ‘phiêu bạt’ lâu năm ở phim trường, trôi dạt mãi rồi cũng đến tuổi, vẫn chỉ là diễn viên quần chúng, nên quyết định an cư lạc nghiệp ở đây, cho thuê nhà trọ, hoặc dùng tay nghề của mình để mở những quán ăn nhỏ.”

Nhìn ánh đèn hai bên hẻm, giọng Lạc Thu trở nên trầm hơn.

Nhân sự ở phim trường có tính lưu động rất lớn. Đây là những người ta có thể thấy được, những người đã ở lại. Còn những người không thấy, đã sớm đi xa rồi.

Thế gian chỉ nhìn thấy những người ở trên đỉnh của kim tự tháp, nhưng chỉ khi dựa vào nền móng được tạo nên bởi cát bụi, người ta mới có thể thấy được đỉnh tháp lấp lánh đó.

“Quán ăn gia đình kia cũng như vậy. Ông chủ đến Ninh Thành để theo đuổi ước mơ, nhưng lại bất ngờ phát hiện ra tài năng nấu ăn của mình có lẽ còn cao hơn tài năng diễn xuất một chút.”

Gió đêm mang theo những câu chuyện vụn vặt vào tai. Trời càng lúc càng tối, con hẻm nhỏ không có đèn đường, chỉ có ánh đèn leo lét từ trong sân nhà và những tấm biển hiệu của các quán nhỏ.

Con đường dưới chân như đã lâu không ai sửa, đi một bước sâu một bước cạn.

“Rúmmm—”

Đột nhiên, một luồng ánh sáng trắng chói lòa lóe lên, cùng với tiếng động cơ gầm rú. Một chiếc xe máy lướt sát qua tầm mắt, cuốn theo cả cát bụi trên mặt đất, lao vụt qua bên cạnh hai người.

Diệp Tri Dật đang đứng ở phía ngoài Lạc Thu, theo bản năng đưa tay ra che chắn cho người bên cạnh.

Nhưng phản xạ và khả năng phán đoán của Lạc Thu rõ ràng còn nhanh hơn. Cô vòng tay qua eo người đàn ông, kéo anh vào sát người mình.

Khi Diệp Tri Dật kịp phản ứng lại, một cánh tay của Lạc Thu đã vòng qua eo anh, tay còn lại vịn vai anh, ép sát vào tường. Cả hai người gần như dính chặt vào nhau.

Hơi thở của Diệp Tri Dật ngưng lại. Anh thậm chí không còn suy nghĩ gì về việc mình đang bị Lạc Thu ôm lấy. Dù trời tối như mực, anh vẫn có thể cảm thấy mặt mình đang nóng bừng lên.

Tư thế này, hình như là màn “kabedon” trong mấy bộ phim thần tượng của công ty mấy năm trước.

Chỉ là, anh lại là người bị “kabedon”.

“Không sao chứ?” Giọng nói của anh có chút khô khốc. Anh không biết chiếc xe máy vừa rồi có sượt qua người không, muốn xem xét Lạc Thu.

Lại thấy đôi mắt của Lạc Thu đang nhìn mình không chớp.

“Trợ lý Diệp, mặt anh đỏ rồi kìa.”

Giọng Lạc Thu nhẹ nhàng. Cô buông tay đang vịn vai anh ra, tay phải đang ôm eo cũng định rút về.

Diệp Tri Dật không biết mặt mình đỏ đến mức nào, nhưng cảm thấy bây giờ chắc chắn còn đỏ hơn nữa.

Gió đêm rất lạnh, mà trên người lại nóng đến muốn đổ mồ hôi.

Bàn tay với những khớp xương rõ nét của anh nắm chặt lấy bàn tay mềm mại, mát lạnh như ngọc của cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Bước về phía trước, quán ăn gia đình trong hẻm đã tới.

Dưới ánh đèn mờ ảo ở cửa quán nhỏ, Diệp Tri Dật một tay vén rèm lên, ánh mắt lướt qua vành tai ửng đỏ của cô, khóe môi không ngăn được mà cong lên.

Diệp Hạo Dương cảm thấy anh trai mình dạo này rất kỳ quái, vô cùng kỳ quái, không phải kỳ quái bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bốn ngày rồi, anh cả của cậu đã bốn ngày liên tục không về nhà.

Tuy rằng, đây vốn dĩ là một chuyện rất bình thường.

Ai cũng biết, anh cả của cậu là một kẻ cuồng công việc. Nếu tập đoàn có việc quan trọng hoặc đang theo sát một dự án hợp tác lớn, anh ấy sẽ ở lại khách sạn của nhà mình đối diện tập đoàn.

Không chỉ cậu, mà cả ba mẹ, ông nội, cũng đã mấy ngày liên tục không thấy bóng dáng của anh cả.

“Ông nội, ba mẹ, mọi người nói xem anh con dạo này đang làm gì mà bận đến vậy? Đến mức không về nhà luôn?” Ngồi trên sofa phòng khách, nhìn những người thân đang chăm chú cày phim, cậu ta đặt ra một câu hỏi xoáyáy tâm can.

“Anh con vất vả đi làm, chúng ta mới có thể yên ổn ở nhà. Đều là nhờ anh con cả,” ba Diệp lên tiếng.

“Trước đây nửa tháng không về cũng có, có gì kỳ lạ đâu,” mẹ Diệp không để tâm.

“Con muốn tìm anh con giúp chuyện gì à? Có phải lại gây họa rồi không?” Ông nội nhà họ Diệp gõ nhẹ cây gậy. Đứa cháu nhỏ này chưa bao giờ là cái đuôi của anh trai, đột nhiên tìm anh cả, chắc chắn có vấn đề.

Vừa nghe ông nội hỏi, ba Diệp và mẹ Diệp cũng đồng loạt quay đầu nhìn Diệp Hạo Dương, sự chú ý lập tức tập trung lại.

“Đúng vậy, con tìm anh con có việc gì?”

Đối mặt với ánh mắt “chắc chắn là có chuyện muốn nhờ vả” của cả ông nội và ba mẹ, Diệp Hạo Dương nhất thời cạn lời. Trong mắt mọi người, cậu vô dụng đến vậy sao?

“Con chỉ là quan tâm anh con một chút thôi. Người là sắt, cơm là thép. Ở khách sạn ngủ cũng không thoải mái như ở nhà, có phải anh ấy gặp khó khăn gì không, mà lại chẳng bao giờ nói với chúng ta.”

Diệp Hạo Dương tỏ vẻ bất đắc dĩ. Cậu thật sự đang quan tâm anh cả mà!

Hơn nữa bây giờ đã sắp 11 giờ đêm, anh cả vẫn chưa về, có lẽ lại ở lại tập đoàn rồi.

Đang nói thì thấy Diệp Tri Dật bước vào cửa.

“Anh, cuối cùng anh cũng về rồi. Lại tăng ca à,” Diệp Hạo Dương lập tức đứng dậy nhìn anh trai mình.

Mấy ngày không gặp, không phải anh cả nên ở công ty tăng ca suốt đêm sao? Nhưng trên mặt anh ấy không có một chút quầng thâm nào, cũng không thấy một tia mệt mỏi, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy… như đang xuân phong đắc ý, tinh thần phơi phới.

Nghĩ đến đứa em trai ồn ào này, nói không chừng sẽ lập tức đi rêu rao khắp nơi, Diệp Tri Dệt gật đầu. Dù sao thì, anh đúng là đang “tăng ca” ở một chỗ khác.

Diệp Hạo Dương tỏ vẻ vô cùng khâm phục. Không hổ là kẻ cuồng công việc nổi tiếng. Cậu còn nghi ngờ gen học giỏi của cả nhà đều di truyền hết cho anh cả rồi. Lại còn có cả kiểu càng tăng ca càng hăng hái nữa chứ.

“Có chuyện gì?” Diệp Tri Dật cởi áo vest, ngồi vào chiếc ghế bành quen thuộc của mình.

Diệp Hạo Dương gãi đầu: “Em chỉ muốn hỏi anh một chút, anh chuẩn bị quà gì cho chị Lạc Thu rồi?”

Vốn đã bàn với Na Na, nhưng Na Na kiên quyết giữ bí mật, không nói cho cậu biết đã chuẩn bị gì. Diệp Hạo Dương lại thật sự thiếu kinh nghiệm về phương diện này, chỉ có thể cầu cứu mẹ.

“Em nghĩ rồi, chị Lạc Thu chắc là sẽ thích những thứ thực dụng. Người ta nói có đôi có cặp, nên em đã đặt một bộ đồ ăn và bộ trà cụ bằng gốm Nhữ, còn đặt thêm một bộ đồ ăn và trà cụ kiểu Tây nữa.”

Diệp Hạo Dương nói.

Chị Lạc Thu nấu ăn vừa giỏi vừa ngon, trong nhà có hai bộ đồ ăn đẹp, lúc nấu cơm nhìn cũng sẽ vui hơn.

Cậu cảm thấy món quà này của mình quả thực là quá thiên tài, vừa đẹp lại vừa thực dụng. Mấy thứ như nước hoa, son môi, vừa không biết chọn, lại sợ bị chê.

“Cái đó, nếu anh chưa chuẩn bị thì em chia cho anh một bộ,” Diệp Hạo Dương chủ yếu là muốn nói điều này.