Nữ Đế Cùng Trưởng Công Chúa

Chương 64: Xem quẻ



Chưa đến nửa canh giờ sau khi vấn an xong, ra khỏi Thái Thượng Cung, tâm trạng của Tần Đường Cảnh có phần buồn bực, ngay cả hứng thú xuất cung đi chơi cũng bị giảm đi không ít. Nàng vặn vẹo các ngón tay bước qua ngưỡng cửa Hàn Thanh Cung, nhưng trong điện không thấy ai cả.

Thị nữ bên cạnh kịp thời bẩm báo, nói Sở phi nương nương vừa mới đến hậu viện, không rõ đang làm gì.

Thực ra cũng chẳng làm gì quan trọng, chỉ là đánh đàn, làm thơ, viết chữ tu dưỡng thân tâm.

Quả nhiên, khi Tần Đường Cảnh đến viện, chỉ thấy trong đình cách đó không xa, Sở Hoài Mân đứng thẳng tắp như ngọc, trong tay còn cầm một cây bút.

Người kia đang chìm đắm vào việc viết, hoàn toàn không phát hiện có người lặng lẽ tiến lại gần.

"Chữ đẹp thật! Cô vương cũng muốn góp chút bút mực." Cho đến khi giọng nói đột ngột vang lên bên tai, Sở Hoài Mân mới giật mình tỉnh lại, tay liền bị một bàn tay khác bắt lấy, tay nắm tay cùng nàng viết tiếp câu cuối cùng, tám chữ.

Thượng viết: "Dữ tử đồng thường, dữ tử giai hành!"

(*Cùng người khoác áo, cùng người đồng hành!)

Vừa nhìn đã thấy chan chứa tình cảm sâu đậm.

Sự thật thì bị Tần Vương cố tình bóp méo — một bài thơ yêu nước hào hùng khiến người ta hồn xiêu phách lạc, qua vài nét bút của nàng lại biến thành chuyện tình ái dây dưa của hai người, ý tứ ám muội rõ ràng.

Viết xong, hai người vẫn còn nắm tay nhau, Tần Cơ Hoàng nở nụ cười xấu xa làm người ta mềm lòng, "Nàng biết câu này có nghĩa gì không?"

Cùng căm thù, cùng tiến lui. Tất nhiên Sở Hoài Mân hiểu, chỉ là không muốn nói trắng ra, cố tình làm trái lại, tuyệt đối không để Tần Vương toại nguyện. Nàng mỉm cười nhàn nhạt đáp: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu."

(*Đường lối khác biệt, không thể cùng hợp tác.)

Tần Đường Cảnh lập tức thu nụ cười, cũng không giận, "Tuy đường đi khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn về cùng một đích."

Về hay không tạm chưa bàn, nói xong nàng liền dùng lực kéo Sở Hoài Mân đứng dậy, rồi thuận thế ngồi xuống, ôm người vào lòng.

"Hay là như vầy, cô vương và nàng làm một vụ làm ăn, chắc chắn là mối lời to." Tần Đường Cảnh một tay ôm eo nàng, tay kia chống lên bàn đá, tựa cằm, vẫn cười xấu xa, lén lút đưa mắt đưa tình — một chiêu mỹ nhân kế tung ra.

Nếu có thể bỏ qua vẻ mặt "đáng đánh đòn", thì phải nói Tần Vương thật sự đẹp, mà cũng thật sự xấu xa.

Sở Hoài Mân khẽ run mi mắt, sau đó vẫn rất bình tĩnh đặt tay lên vai Tần Cơ Hoàng, hỏi: "Làm ăn gì?"

Nghe vậy, mắt Tần Đường Cảnh càng thêm thâm tình, nhưng miệng lại thổi một luồng khí lạnh vào tai nàng:

"Chỉ cần để lại bảy vạn quân biên giới Tần-Sở, cô vương sẽ giúp nàng ngồi lên ngôi cao nhất nước Sở."

Tâm tư Sở Hoài Mân lập tức dậy sóng, cố giữ vẻ mặt bình thản, "Ngươi thật sự nguyện ý để ta đi?"

Tần Đường Cảnh không thấy được phản ứng mong đợi, có chút thất vọng — Trưởng Công chúa chẳng hề kinh ngạc lấy một chút.

Càng khiến nàng tức giận là câu đầu tiên của Sở Hoài Mân không phải hỏi về bảy vạn quân, cũng không phải ngôi vị, mà lại như thể chỉ mong sớm rời khỏi nàng.

"Phải." Cuối cùng nàng gật đầu, ghé sát ánh mắt nhìn nàng, muốn xem nữ tử này có động lòng hay không, "Bảy vạn quân đổi một ngai vàng và một đường trở về Sở, nàng không muốn sao?"

Hai người đối mặt, trong mắt Sở Hoài Mân vẫn không có gợn sóng, sâu thẳm không đáy.

"Ngươi hao hết tâm tư bắt ta vào cung Tần, nay lại dễ dàng thả ta đi thế sao?"

"Không không không." Tần Đường Cảnh lúc này đã biết kết cục, dùng ngón tay vuốt mũi nàng, cười rực rỡ, "Sao gọi là dễ dàng? Là dùng bảy vạn mạng người nước Sở để đổi đấy."

Bảy vạn mạng người nặng như núi, nhưng trong miệng Tần Vương lại nhẹ tựa cỏ rác. Sở Hoài Mân bỗng đau thắt trong tim, mơ hồ nhớ lại buổi sáng sớm ở góc phố nước Sở, cũng nhớ đến câu nói của Tần Cửu Phượng:

"Chiến bại, chính là số phận bị chà đạp."

"Sở Vương thật sự quá vô dụng, không phải người có thể làm quân vương. Nàng cho rằng nàng bảo vệ hắn được nhất thời thì sẽ bảo vệ được cả đời?" Tần Đường Cảnh lúc này cảm nhận được tay áo nàng ấy siết chặt, cuối cùng cũng có phản ứng! Nàng lập tức nói tiếp để kích thích:

"Hắn yếu đuối bất tài, nhưng nàng thì không giống. Khi nàng trở về Sở, cô vương giúp nàng giết Sở Vương, nàng thừa cơ tung hoành, nắm quyền quốc gia! Chỉ có vậy, nàng mới có sức báo thù rửa hận, đến lúc quyết chiến thiên hạ mới có thể đấu với cô vương một trận!"

Tất nhiên, nếu dắt theo nước Sở quy phục thì càng tốt.

Và cũng tất nhiên, quyết định hy sinh bảy vạn quân kia là lựa chọn của Sở Hoài Mân, chết thì chết, nàng càng khoái chí.

Chiêu đánh vào tâm lý của Tần Vương xưa nay vẫn vô cùng lợi hại, không cần thương tổn da thịt, cũng đủ khiến người ta đau đến tận ruột gan.

Giống như đánh rắn đánh ngay bảy tấc, nhanh, độc, chuẩn.

"Cô vương không giết nàng, vậy mà luôn có người nói cô vương nhân từ mềm yếu, để nàng – một tai họa – tồn tại, sớm muộn gì cũng là hậu hoạn. Nhưng nàng cũng đâu khác gì, vì bảo vệ hoàng huynh, giữ gìn nước Sở mà không nỡ ra tay với kẻ thù như cô vương, lại còn cùng giường chung gối, như hình với bóng. Nói ra, cô vương là một trò cười, mà Sở Hoài Mân nàng cũng là một trò cười."

Hai cái "trò cười" lúc này còn thân mật ôm nhau, lại càng như một vở hài kịch — mấy trăm năm sau đủ khiến người ta cười rớt răng.

Nhưng không sao, Tần Vương chưa bao giờ quan tâm hậu thế bình luận thế nào.

Dùng mọi cách ép buộc dụ dỗ, cuối cùng cô nheo mắt, bày ra khí thế quân vương độc đoán:

"Cô vương nói nhiều như vậy, chỉ hỏi nàng một câu — đổi hay không đổi?"

Sở Hoài Mân vẫn im lặng lắng nghe, lúc này mới cúi mắt đối diện ánh nhìn dữ dằn của nàng, chỉ đáp một câu:

"Không đổi."

Trước có sói, sau có hổ, con đường phía trước thực sự đầy rẫy hiểm nguy.

"Vụ làm ăn này quả thật rất lời." Nói đến đây nàng dừng một chút, cuối cùng Sở phi nương nương cũng học theo Tần Vương, nghiêng đầu thổi khí lạnh vào tai nàng:

"Chỉ tiếc ta không có phúc hưởng. Đại vương nói xem phải làm sao?"

Thì còn làm sao nữa, không có phúc cũng phải ráng mà hưởng — ai bảo mỹ nhân tuyệt thế, giết thì không nỡ giết.

Cuộc giao phong kết thúc ở đây, Tần Đường Cảnh đành thở dài, khẽ cắn vành tai nàng:

"Con lừa cứng đầu, nàng sẽ thiệt thòi lớn đấy."

Sở Hoài Mân nở một nụ cười nhạt: "Đại vương tự bảo trọng mới là quan trọng nhất."

Nói xong liền liếc mắt về phía bàn án, bài thơ kia hiện rõ trong tầm mắt. Tuy chữ trước chữ sau khác nét, nhưng mạch thơ lại liền mạch ăn khớp. Đọc thầm trong lòng, từng chữ như rỉ máu, nơi đầu lưỡi chẳng để lại mùi thơm, mà chỉ thấy nặng nề thấm đẫm thương đau.

Tần Đường Cảnh còn chưa kịp mở lời, lúc này có người vội vã vào bẩm báo: "Đại vương, đại công tử đã chờ ngoài cung từ lâu, hôm nay còn xuất cung không ạ?"

Suýt nữa quên mất chính sự, nàng giơ tay lên: "Xuất cung. Bảo hắn cứ đợi."

Thị vệ vâng lệnh lui ra.

Trong đình, hai người vẫn giữ nguyên tư thế ôm nhau ngồi, y phục đỏ trắng quấn quýt không rời, cảnh tượng như loan phụng giao hoan, ân sủng khuynh hậu cung. Trần Hạo quay lại trông thấy cảnh ấy, tức đến hoa mắt chóng mặt, phát tiết bằng cách đá mạnh một chậu hoa vô tội.

Tiếng vỡ bất ngờ vang lên, lập tức thu hút ánh nhìn của hai người.

"Thần thấy một con kiến không biết lượng sức muốn nuốt một con chuột lớn, không nhịn được nên đá chết nó rồi." Trần Hạo cúi mình, mặt không biểu cảm bẩm báo.

"Tốt lắm!" Tần Đường Cảnh trước vỗ hai cái tay, rồi ôm lấy chiếc eo mảnh mai của Sở Hoài Mân đứng dậy, cuối cùng rút cây quạt bên hông ra: "Kiến là kiến, trước chuột lớn cũng chỉ là lũ sâu kiến không biết thân phận, đúng là nên chết."

"Đại vương anh minh." Trần Hạo nhận được ánh mắt của chủ tử, cố nhịn không đá thêm chậu nữa.

Chiếc quạt xếp soạt một tiếng bật mở, Tần Vương phong tư tiêu sái, tay phe phẩy quạt ngọc, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, dắt tay Sở phi nương nương từng bước xuống bậc.

Lúc đi ngang Trần Hạo thì dừng chân một lát, rồi soạt một tiếng gập quạt lại.

"Bảo vệ chủ nhân là chuyện tốt, nhưng bảo vệ quá mức lại không tốt đâu." Giọng nói ôn hòa, nhưng hành động thì chẳng chút nhân từ. Tần Đường Cảnh dùng quạt gõ mạnh vào vai hắn, giọng điệu chuyển lạnh, cười nhạo không chút khoan dung: "Cô vương thân mật với ái phi của mình là chuyện đương nhiên. Ngươi tức cái gì? Tránh ra, không được đi theo."

Lời nói sắc như dao, đầy khiêu khích.

Trần Hạo nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng khi hai người đã đi xa, cũng không nhịn nổi nữa, liền đá văng hết cả loạt chậu hoa trong sân.

Mặt trời treo cao, trời quang mây tạnh, quả nhiên là ngày đẹp để ra ngoài.

Ra khỏi cung đã đến giờ ngọ.

"Đại vương, lần này chúng ta chơi gì? Cưỡi ngựa bắn tên, đấu gà ném hồ, hay nghe kể chuyện xem hí?" Đại công tử Tần Minh Nguyệt vừa đi trước dẫn đường vừa xoa tay, khuôn mặt chất phác nở nụ cười ngốc nghếch, lời lẽ cho thấy chẳng ít lần ăn chơi, đúng là hạng con cháu nhà quyền quý không biết trời cao đất dày.

"Mấy chỗ đó tạp nham lộn xộn, hôm nay không đi, cứ đi dạo quanh là được." Tần Đường Cảnh liếc nhìn Sở Hoài Mân bên cạnh.

Tần Minh Nguyệt cũng nhìn theo ánh mắt nàng, thấy Sở Hoài Mân thì gãi đầu cười gượng: "Chủ tử thật chu đáo, dắt phu nhân đi không tiện tới mấy nơi đó." Ngoài việc giả ngốc, nịnh hót là sở trường của hắn.

Đi được một đoạn, phố xá dần dần náo nhiệt.

"Ra ngoài chơi đừng cứ mặt lạnh mãi thế, nhìn trúng cái gì cứ nói, ta mua cho." Tần Đường Cảnh phát hiện Sở Hoài Mân có vẻ không để tâm, bèn dùng khuỷu tay huých nhẹ nàng.

Sở Hoài Mân lúc này mới ngẩng lên, nhìn quanh một vòng rồi đột nhiên chỉ về phía trước: "Ta muốn cái đó."

Không xa, cách chừng năm trượng, có một ông lão đang rao bán kẹo hồ lô.

Tần Đường Cảnh vốn rất thích ăn món này, thèm nhỏ dãi, ném lại một câu rồi đi luôn: "Được, nàng đợi chút, ta mua cho nàng ngay!"

Hàn Văn Tu – người phụ trách bảo vệ nàng – lập tức theo sát.

Tại chỗ chỉ còn lại vài người, ngoài hai tên thị vệ, chỉ còn Sở Hoài Mân và Tần Minh Nguyệt.

Sở Hoài Mân vẫn chăm chú nhìn theo bóng dáng giữa đám người kia. Tần Cơ Hoàng vóc dáng cao hơn nữ tử bình thường, cử chỉ lại ung dung thanh nhã, giữa đám già trẻ nam nữ như hạc giữa bầy gà, ánh sáng thuộc về nàng luôn rực rỡ đến chói mắt.

"Sở phi nương nương đuổi đại vương đi, chắc là có lời muốn nói với thần?" Tần đại công tử chỉ giả ngốc, chứ đầu óc thì đâu có ngốc.

"Có vài lời muốn hỏi."

Tần Minh Nguyệt cúi thấp người: "Xin nương nương cứ nói."

"Khi nào hành động?" Sở Hoài Mân hỏi quá thẳng, khiến Tần Minh Nguyệt sững người.

"Dự kiến trước Trung thu." Hắn không giấu giếm, thẳng thắn nói ra.

Sở Hoài Mân nhìn nàng cầm hai xâu kẹo hồ lô, chậm rãi nhắm mắt, dứt khoát nói: "Phải trước Trung thu."

Trung thu là ngày tổ chức đại lễ lập hậu, nếu hành động trước Trung thu nghĩa là... Tần Minh Nguyệt chợt hiểu ra – thì ra Sở phi nương nương từ đầu đã không hề muốn trở thành vương hậu của Đại Tần.

Cũng phải thôi, đường đường là Trưởng Công chúa nước Sở, sao có thể cam lòng lấy một nữ tử làm vợ, bị thiên hạ chê cười, bị sử sách bêu danh?

Nghĩ tới đây, hắn lại nghĩ đến việc Tần Vương thông minh tuyệt đỉnh, giỏi mưu tính, làm nên bao công lao cho Đại Tần, thế nhưng vì kiêu ngạo tự mãn mà làm ra chuyện lập hậu nực cười, khiến lòng người bất mãn. Thông minh thì thông minh, nhưng chuyện này đúng là buồn cười đến cực điểm.

Tần Minh Nguyệt nhìn xa về phía trước, mắt sáng như kiếm, ánh nhìn đầy thương xót.

"Không thành vấn đề." Cuối cùng hắn đáp ba chữ.

"Đừng quên lời đã hứa."

"Sự việc thành công sẽ thả về như đã nói. Sở phi nương nương cứ yên tâm, thần sẽ không quên." Vừa dứt lời, trời đang nắng như đổ lửa bỗng đổi sắc, mặt trời chui vào tầng mây, trời đất bỗng chốc âm u.

Mây đen đặc quánh như mực áp xuống, bao phủ cả thành Hàm Dương, như thể rơi vào màn đêm. Tần Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời: "Đổi nhanh thật. Trước cơn mưa lớn, Sở phi nương nương..."

Một tia sét đột ngột xé ngang trời, như muốn nổ tung sông núi, đánh tan cả lời nói của hắn.

Tia sét trúng ngay gốc liễu trăm năm bên hồ, cây liễu bốc cháy nghi ngút, đổ ầm xuống, dân chúng hét to kinh hoàng.

Không cho người ta kịp phản ứng, các bảng hiệu ven phố trong cơn gió lốc rung lắc điên cuồng, mưa như trút nước đổ xuống bất chợt, dân chúng vì né mưa mà hoảng loạn chạy trốn.

Người rất đông, Tần Đường Cảnh bị đám đông xô đẩy, quay đầu nhìn lại, chỉ cách năm trượng, nhưng bóng dáng áo trắng kia đã biến mất không còn tung tích.

"Sở Hoài Mân!" Tiếng gọi bật ra liền bị nhấn chìm trong gió mưa sấm chớp và tiếng ồn ào hỗn loạn.

Dưới mái hiên gần đó đã chật kín người, chẳng còn chỗ đặt chân, Tần Đường Cảnh đành phải theo dòng người tiếp tục tiến về phía trước, không thể quay đầu lại.

Chen lấn một hồi, đến cả Hàn Văn Tu cũng chẳng rõ đã bị đẩy đi đâu. Mưa càng lúc càng nặng hạt, chẳng mấy chốc đã làm ướt sũng toàn thân, trong lòng Tần Đường Cảnh bực bội âm thầm chửi rủa, đúng là xuất hành không xem lịch! Xui tận mạng.

Người xui xẻo thì dù nắng chang chang cũng có thể gặp mưa gió bão bùng. Dân chúng trên phố chẳng bao lâu đã tản sạch không còn bóng dáng.

Dưới mái hiên, Tần Vương lúc nãy còn bận giữ thể diện không chịu chạy, giờ đã thành một con gà ướt sũng, vuốt tóc ướt có thể vắt ra một nắm nước. Mưa bên ngoài to như trút, không thể đi tiếp, nàng đành đứng đây chờ trời tạnh.

Nhưng Tần Vương là ai chứ, trăm rèn ngàn luyện, ngay cả trong mưa gió cũng biết tìm niềm vui trong gian khổ! Cách nàng "tìm vui" là trước tiên vắt khô áo quần ướt sũng, sau đó tìm một tảng đá sạch ngồi xuống, thưởng thức cảnh nước mưa bắn tung toé ngoài mái hiên, tay cầm hai xâu kẹo hồ lô, vừa ăn ngon lành vừa nghĩ không biết con quỷ chết tiệt Sở Hoài Mân kia chết dí nơi đâu mà giờ này còn chưa tới tìm nàng.

"Quý nhân dung mạo đoan chính, phong thái đường hoàng, rồng trong loài phượng." Lúc này bên cạnh vang lên một giọng nói, chẳng rõ đang khen ai.

Mà trong mái hiên này, ai nấy đều ướt như chuột lột, lấy đâu ra phong thái đường hoàng?

Tần Đường Cảnh vừa ăn kẹo vừa liếc qua cho có lệ, người nói là một ông lão, lông mày râu tóc đều bạc trắng, mặc đạo bào trông có vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng tấm biển trải trước mặt ông lại khiến người ta nghi ngờ, trông cứ như một tên thần côn lừa đảo.

Quả nhiên, có người dân cười cợt:

"Lại là lão ta bày trò, ông này chưa từng đoán trúng cái gì, mọi người đừng có mắc lừa! Hôm trước tức phụ nhà họ Quách ở phía nam thành lão ta phán sinh con gái, kết quả sinh ra con trai!"

"Phải đó, tôi cũng nghe nói! Ông ấy toàn đoán bậy đoán bạ, chẳng có lần nào đúng."

"Ai tin thì đúng là ngốc!"

"..."

Tiếng cười châm chọc vang lên khiến Tần Đường Cảnh thoáng có chút đồng cảm, thời buổi loạn lạc kiếm miếng cơm cũng chẳng dễ gì. Không ngờ ông lão ấy lại vẫy tay gọi nàng:

"Đã là số mệnh an bài để quý nhân đến tránh mưa trước sạp của lão phu, sao không để lão phu gieo một quẻ?"

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh Tần Đường Cảnh lập tức lùi xa, chẳng ai thèm để tâm đến ông lão điên này.

Người ta mưu sinh, Tần Đường Cảnh cũng không nỡ phá bát cơm người ta, đang định qua chơi cho vui thì ông lão lại nói:

"Không cần tiền quẻ, chỉ cần vật trong tay quý nhân là đủ."

"Cho ông đấy." Tần Đường Cảnh cười khẽ, chưa kịp gieo quẻ đã ném luôn xâu kẹo hồ lô cho ông.

"Quý nhân hành sự dứt khoát, là người làm đại sự." Ông lão lanh lẹ đón lấy, mời nàng ngồi xuống trước sạp, cười tươi nói: "Để đáp lễ, lão phu có thể giúp quý nhân hóa một kiếp nạn."

Tần Đường Cảnh xưa nay chẳng tin thần quỷ, tất nhiên càng không tin bói toán, lập tức nhướng mày:

"Ông nói cho rõ xem, kiếp nạn gì?"

Ông lão lắc đầu:

"Thiên cơ bất khả lộ."

Tần Đường Cảnh nuốt miếng kẹo, nhún vai:

"Vậy ông nói thử xem làm sao hóa giải."

"Quý nhân khí chất bất phàm, vốn là chim ưng tung hoành thiên hạ. Chỉ tiếc là vật khắc vật, giữa hai mày quý nhân có sát khí, mười ngày tới tất gặp tai ương đổ máu. Muốn hóa giải, một là thuận thiên ý, hai là nghịch thiên hành sự." Ông lão vừa lắc đầu vừa vuốt ngón tay tính toán, lời lẽ điệu bộ chẳng khác gì mấy tay thần côn đầu đường xó chợ, cái gọi là tai ương máu me chẳng hề dọa nổi nàng.

Tần Đường Cảnh cuối cùng cũng hứng thú thật sự, hỏi tiếp:

"Thuận thiên nghịch thiên cụ thể là thế nào, ông nói rõ xem nào."

Ông lão chớp mắt, vẫn câu cũ:

"Thiên cơ bất khả lộ."

"Vớ vẩn." Cái gì cũng không thể tiết lộ, tính ra là chưa nói gì đã mất một xâu kẹo, Tần Đường Cảnh lập tức đập bàn:

"Họa phúc có số, ông đoán không chuẩn. Vậy ông đoán thử vận duyên của ta xem sao?"

Không ngờ ông lão lại lập tức cười tươi:

"Họa phúc và nhân duyên vốn song hành, quý nhân thật sự muốn đoán?"

"Muốn!" Dù sao cũng chỉ để giải trí.

"Vậy tốt, quý nhân chỉ cần quay đầu, mọi chuyện tự nhiên sáng tỏ." Chưa cần bày quẻ, ông lão đã vỗ ngực hứa chắc nịch.

Tần Đường Cảnh chưa vội quay đầu, ánh mắt nghịch ngợm nhìn ông tay cầm kẹo, miệng cười ranh mãnh:

"Lão già, nếu ông đoán sai, phải trả lại kẹo cho ta."

Ông lão mỉm cười gật đầu, phong thái đĩnh đạc.

Vì muốn giành lại xâu kẹo, Tần Đường Cảnh mới chịu quay đầu, chỉ thấy giữa cơn gió mưa, một nữ tử áo trắng đang che ô bước tới.