Nữ Đế Cùng Trưởng Công Chúa

Chương 69: Hồi quốc



Hai ngày sau, khi Tần Đường Cảnh tỉnh dậy, nàng nằm trên một chiếc giường xa lạ trong một nơi hoàn toàn xa lạ. Đôi mắt khẽ đảo quanh, nàng quan sát bốn phía, phát hiện trong phòng chỉ có một mình nàng, bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng người nói chuyện.

Nằm mê man mấy ngày, lúc này đầu óc choáng váng, nàng thật sự không có tâm trí để phân biệt ai đang nói gì, nên lại khép mắt chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài, hai giọng nói không ngừng trò chuyện, nàng nghe không rõ, chỉ mơ hồ bắt được vài từ như "Thái hậu" và "Sở phi nương nương". Lông mi dài của Tần Đường Cảnh khẽ run lên, nàng lại mở mắt, theo bản năng siết chặt lấy tấm chăn dưới người.

Hơi thở của nàng trở nên gấp gáp, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào đỉnh màn, cứ thế nhìn thật lâu.

Ánh nắng sớm rực rỡ đã len qua cửa sổ chiếu vào phòng, là một ngày đẹp trời. Nhưng hai giọng nói bên ngoài cứ ríu rít khiến đầu nàng đau nhức, lại thêm cảm giác nằm mãi cũng mệt, nàng liền vươn vai ngồi dậy, khoác đại một chiếc áo ngoài rồi đi ra ngoài tìm người.

Vừa bước ra, quả nhiên liền thấy Tiểu hoàng thúc cùng ám vệ của nàng đang ngồi trong đình cách đó không xa.

Nàng đứng lặng một hồi, dằn xuống mọi cảm xúc trong lòng, rồi ung dung bước đến, "Các người đang nói gì thế? Ta cũng muốn nghe với." Giọng điệu nhẹ nhàng, tỏ ra rất hứng thú.

Tần Cửu Phượng ngẩng đầu lên, lập tức sững người, ngẩn ra không thốt nên lời, chỉ chăm chăm nhìn nàng mà không phản ứng gì.

"Tiểu hoàng thúc, lâu rồi không gặp." Trong lúc nói, nàng đã đến gần, hai người rốt cuộc cũng mặt đối mặt. Tần Đường Cảnh cuối cùng không nhịn được bao cảm xúc dồn nén, dùng cách chào hỏi như người thân lâu ngày gặp lại, vung tay đấm nhẹ một cái vào ngực nàng ta.

Nhưng lần gặp lại này, mọi thứ đã không còn như xưa—

Nữ tử áo đen thì lại rất tự nhiên, ung dung đáp: "Bẩm đại vương, chúng thần đang bàn xem làm thế nào để đánh vào Tần cung."

Tần Đường Cảnh khẽ "ồ" một tiếng, rồi dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Tiểu hoàng thúc, ôm lấy cánh tay nàng ta, cười nói: "Vậy thì khỏi bàn nữa, ai nói ta muốn đánh vào Tần cung." Nói xong, nàng nghiêng đầu, sát mặt Tần Cửu Phượng, "Tiểu hoàng thúc, không được khóc nhè đâu nhé."

Không ngủ không nghỉ mấy ngày nay, đôi mắt đỏ au của Tần Cửu Phượng dường như ánh lên giọt lệ. Nhưng vừa nghe lời nàng nói, lệ kia liền khô ngay, lập tức bày ra bộ dáng trưởng bối vỗ bàn: "Ai khóc nhè chứ! Trẻ con mới khóc nhè!"

Nữ tử áo đen nhịn cười, nhìn người này rồi lại nhìn người kia, cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng: "Thật không giấu gì, ta còn tưởng hai người gặp lại sẽ kể khổ với nhau, ôm đầu mà khóc lóc một trận cơ. Thật không ngờ, không ngờ mà! Kết quả lại hoàn toàn ngoài dự đoán của ta." Tần Vương tỉnh lại thì rất trấn tĩnh, ngược lại Cửu Vương gia lại là kẻ hay khóc. Ban ngày thì cứng rắn như sắt, đêm về lại ôm chăn âm thầm khóc không ít.

Hậu quả của việc trêu chọc là bị ném cho một cái đùi vịt bay thẳng vào mặt, là Tần Cửu Phượng ném, ra hiệu bảo nàng ta câm miệng.

Nữ tử áo đen nhún vai, ngoan ngoãn quay lưng ngồi xổm ở góc đình gặm đùi vịt.

Tần Cửu Phượng nhanh chóng bình tĩnh lại, ôm lấy người cứ rúc vào lòng mình, véo nhẹ tai nàng, "Vừa rồi con nói không định đánh vào Tần cung, vậy con định làm gì?"

Tần Đường Cảnh rúc trong vòng tay ấm áp ấy, đáp với vẻ thờ ơ: "Tần Minh Nguyệt muốn ngồi cái ghế ấy thì cứ để hắn ngồi đi." Bàn tay trên tai nàng đột ngột siết mạnh, không chút nể nang mà vặn một vòng đau điếng khiến nàng nhăn mặt, lập tức nhận lỗi: "Tiểu hoàng thúc nhẹ tay! Ta sai rồi!"

Tần Cửu Phượng nghiến răng mắng: "Đó là ngôi vị của con, sao có thể dễ dàng để kẻ khác chiếm lấy!"

Vặn xong lại thấy mềm lòng, nàng buông tay ra bắt đầu xoa xoa tai đỏ của nàng ấy.

"Tiểu hoàng thúc, ta chỉ cảm thấy nếu đánh vào Tần cung thì sẽ quá rầm rộ, ta không muốn thấy các tướng sĩ tự tàn sát lẫn nhau, kết cục là cả hai cùng tổn thất. Nếu lúc đó nước Ngụy và nước Sở nhân cơ hội đánh vào, thì nước Tần chúng ta chẳng phải sẽ trở thành miếng thịt trên thớt, mặc người xẻ thịt sao?" Vừa nói nàng vừa nhét bánh ngọt vào miệng, không để ý chút nào đến dáng vẻ ăn uống, vì nàng đã đói mấy ngày, bụng lép dính lưng.

"Thế theo ý con, cứ để tên Tần Minh Nguyệt kia chiếm ngôi sao?" Tần Cửu Phượng nhướng mày, nhưng lại nhẹ nhàng lau mẩu vụn bên môi nàng.

Tần Đường Cảnh lắc đầu, đầu óc vẫn rất tỉnh táo.

"Đây là nỗi nhục, sớm muộn cũng phải lấy lại, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Chỉ cần hắn không động đến mẫu hậu, mọi chuyện còn dễ nói. Hắn đang trông chờ vào việc dùng mẫu hậu để uy hiếp người. Tiểu hoàng thúc, nếu người đem quân đi, Tần Minh Nguyệt nhất định sẽ lôi mẫu hậu ra, lúc đó người định làm gì?"

Tần Cửu Phượng im lặng. Lần này không chỉ nhướng mày mà còn trợn mắt, nàng hận không thể tự tay giết chết Tần Minh Nguyệt.

Cũng đúng thôi, một khi dùng Vệ Tự làm con tin, thì lúc đó nàng còn có thể cứng rắn được nữa không? Nàng giờ đã biết câu trả lời: không thể.

"Thằng nhãi đó ẩn giấu quá kỹ, đủ tàn độc, đúng là người nhà họ Tần." Một lúc sau, nàng thở dài.

"Còn gì nữa, chúng ta đều nhìn lầm hắn, không ngờ hắn còn có bộ mặt ấy." Tần Đường Cảnh ợ một cái, uống cạn hai bát nước, rồi lau miệng, hỏi: "Tiểu hoàng thúc, người hiện còn bao nhiêu binh mã?"

"Hai mươi vạn."

Tần Đường Cảnh gật đầu, khóe môi nở nụ cười nhạt, "Đủ để xử lý nước Ngụy." Dứt lời nàng đứng dậy, bước tới vỗ vai nữ tử áo đen, cúi người ghé tai nói nhỏ: "A Diêm, ơn cứu mạng, cảm ơn."

A Diêm lập tức quay đầu mỉm cười: "Đại vương khách sáo rồi."

"À đúng rồi, A Diêm, trận hỏa hoạn ở triều đình hôm đó không đốt cháy Cửu đỉnh của ta chứ?" Nàng vội hỏi.

"Không, còn nguyên vẹn."

"Vậy là tốt rồi."

Cửu đỉnh tượng trưng cho Cửu châu, là bảo vật chí tôn.

Lúc này Tần Cửu Phượng cũng bước lại, sóng vai cùng Tần Đường Cảnh, "Cơ Hoàng, con muốn xử lý nước Ngụy trước?"

"Đương nhiên, cơ hội ngàn năm có một không thể bỏ lỡ. Tiểu hoàng thúc, vốn dĩ ta đã định thân chinh, nếu không xảy ra chuyện kia, ta cũng sẽ không càng thêm quyết tâm như thế." Tần Đường Cảnh nhìn ra ngoài đình, cảnh xuân rực rỡ, cá bơi tung tăng trong ao sen, nụ cười trên môi nàng dần đổi thành vẻ vừa cười vừa như không, "Xử lý xong nước Ngụy, ta sẽ tính sổ với nước Sở."

Vạn vật trong trời đất bắt đầu hồi sinh, tham vọng của con người cũng theo đó mà bành trướng!

Ngoài đình, cây cổ thụ trăm năm lay động theo gió, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rơi lốm đốm trên gương mặt trắng bệch của Tần Đường Cảnh. Dù dọc đường phong trần mệt mỏi, chưa kịp chỉnh trang dung nhan, vẻ ngoài có phần lôi thôi, nhưng nàng vốn mang khí chất thanh tú trời sinh, phong thái vẫn như xưa.

Tần Cửu Phượng muốn nói lại thôi, vài lần hé môi, cuối cùng vẫn không nói ra lời, chỉ siết chặt lan can bên đình.

"Tiểu hoàng thúc, lần trước chơi cờ người thua là người, theo quy tắc cũ, đã cá thì phải chịu thua, người vẫn chưa đưa ta thứ ta muốn đâu." Tần Đường Cảnh dùng cùi chỏ thúc nàng, mặt đầy đương nhiên mà chìa tay ra.

Tần Cửu Phượng liếc nàng một cái, phẩy tay lớn tiếng:

"Muốn gì nào? Tiểu hoàng thúc đều cho cả."

Trước kia chỉ là đòi ngựa tốt binh khí, hoặc những món đồ lạ từ ngoài cung dân gian, nhưng lần này hoàn toàn khác. Tần Đường Cảnh không hề đùa cợt, từng chữ phát ra rõ ràng:

"Cái ta muốn, là cả thiên hạ."

Cả thiên hạ!

Bên cạnh, A Diêm trừng to mắt, tay chân lóng ngóng, ngồi xổm mà không biết nên đặt đâu.

Một lúc lâu sau——

Tần Cửu Phượng đặt tay lên vai nàng, ánh mắt vừa vui mừng vừa cảm khái, vẫn như xưa đáp ứng tất cả:

"Được!"

Chữ đó vừa dứt, tay nàng liền động, một chưởng đánh trúng gáy Tần Đường Cảnh đang không đề phòng. Tần Cửu Phượng nghiêng người, đỡ lấy nàng ngã vào lòng mình, nhẹ giọng nói:

"Được, tiểu hoàng thúc sẽ cho con."

"A? Cửu Vương gia, người làm gì vậy..."

"Sau khi tỉnh lại lại không hề nhắc đến Sở Hoài Mân một chữ, ta hiểu Cơ Hoàng, tám chín phần là trong lòng vẫn không quên nàng ta." Tần Cửu Phượng cười nhẹ, có phần bất đắc dĩ của người lớn nhìn nữ nhi lớn, "Chỉ tiếc, thế gian này đâu dễ như ý, luôn phải trải qua sinh tử mới thấy rõ chân tình."

A Diêm đứng dậy, suy nghĩ một lát rồi nói:

"Cho nên Cửu Vương gia không nói với Đại vương chuyện bảy vạn tù binh đã được thả?"

Tần Cửu Phượng gật đầu, đặt nàng nằm tựa lên bàn đá:

"Bảy vạn tù binh tuyệt đối không thể để quay về Sở, nếu không hậu hoạn khôn lường. Chuyện tàn ác trời trách như giết tù, cứ để ta làm." Nàng đưa tay, khẽ khẩy chóp mũi Tần Cơ Hoàng, "Còn con, dù sao cũng đã mê man mấy ngày, thì chịu khó mê man thêm vài ngày nữa, đừng phá hỏng đại sự của ta, cũng đừng nhúng tay vào."

Là tiểu hoàng thúc, đối với chất nữ mình luôn yêu thương trong lòng, đương nhiên phải tính toán chu toàn.

Con đường năm xưa, nàng không muốn để Cơ Hoàng lặp lại. Rõ ràng là hai người có tình, nhưng lại bị cuốn vào mối thù nước hận nhà. Nếu đã đến nước này, thì cả đời này e là không còn cơ hội hàn gắn.

Vậy nên, nàng phải gánh hết những mối thù đó lên vai, để Cơ Hoàng không còn vướng bận, mới có thể tung hoành thiên hạ!

Cùng lúc đó, tại Tần cung đang tiến hành tiễn đưa.

Theo hiệp ước song phương, Tần Minh Nguyệt buộc phải thả bảy vạn tù binh nước Sở, còn ban cả chiếu thư cho Sở Hoài Mân. Sau đó dù hắn dùng trăm phương ngàn kế giữ chân, đưa ra biết bao lợi ích, vẫn không giữ được một Sở phi nương nương khuynh quốc khuynh thành.

Vậy nên, việc thả bảy vạn tù binh và Sở Hoài Mân rời cung, ra biên giới hộ tống quân sĩ hồi hương đã thành kết cục không thể thay đổi.

Trước khi đi, Tần Minh Nguyệt dẫn văn võ bá quan ra khỏi thành, đứng trước ngựa Sở Hoài Mân, giọng trầm trọng tha thiết nói:

"Nhớ rằng, vị trí vương hậu mãi mãi giữ cho nàng. Nếu ở Sở không ở nổi nữa, hoan nghênh nàng bất cứ lúc nào quay về Tần quốc."

"Giờ không còn sớm, đại công tử hồi thành đi." Sở Hoài Mân từ trên cao liếc nhìn hắn, chẳng giữ thể diện gì.

"Giúp ta một việc được không?"

Tần Minh Nguyệt bất ngờ hỏi câu này, Sở Hoài Mân nhíu mày, không rõ lại định giở trò gì.

"Không phải việc lớn gì đâu, việc nhỏ thôi, nương nương đừng cảnh giác thế. Giống như viết chiếu thoái vị ấy, chỉ là nhấc tay." Hắn thấy nàng mặt lạnh như băng, ngốc nghếch cười, vỗ đầu Trường Phù hai cái, "Hôm nào nàng gặp được Tần Cơ Hoàng, giúp ta chuyển lời: nói rằng ta đang đợi nàng ở Tần cung... đến báo thù."

Sở Hoài Mân mím môi, kéo chặt dây cương, đáp lại lạnh lùng hai chữ:

"Cáo từ."

Rồi vung roi, Trường Phù lập tức nhấc vó chạy đi. Lúc sau chân sau dậm mạnh vài cái xuống đất, chẳng rõ cố ý hay vô tình, quẫy lên đất cát bụi mù.

Phía sau, Tần Minh Nguyệt vì đứng gần quá, bị bụi bay đầy mặt.

Mà hắn rõ ràng trông thấy Trường Phù quay đầu lại liếc mình khinh bỉ một cái — cái con súc sinh này!

Quả nhiên chủ nào tớ nấy, hành vi của Trường Phù không khác gì Tần Cơ Hoàng, nhất định báo thù.

Tần Minh Nguyệt mặt mũi lấm lem bụi đất, nhổ mấy ngụm cát ra, rồi đứng trước cổng thành cười nhạt, cho tới khi Sở Hoài Mân khuất bóng hoàn toàn.

Một lúc sau vẫn chưa chịu hồi cung, kẻ khác không dám thúc giục, chỉ có thể lặng lẽ đứng phơi nắng cùng.

Hắn đang đợi — đợi một tin báo, đợi xác nhận cuối cùng.

Quả nhiên rất nhanh, một tên thị vệ trong thành hối hả chạy tới báo:

"Đại công tử, Tần Vương quả thật đã đi về phía Bắc, hướng đến đất Triệu cũ!"

Triệu cũ là địa bàn của Tần Cửu Phượng, Tần Cơ Hoàng tất nhiên sẽ đến đó. Tần Minh Nguyệt thu tay áo, lẩm bẩm:

"Nàng ta định chiếm núi xưng vương sao?"

Không ai nghe rõ hắn nói gì. Thị vệ tiếp tục hạ giọng:

"Đại công tử, tin tức đã được tung ra, mật lệnh cũng đã truyền tới các thành trấn, cửa khẩu biên giới ba nước Tần – Triệu – Sở. Tin chắc chẳng bao lâu nữa, Tần Vương sẽ dẫn quân mai phục, tiêu diệt bảy vạn tù binh nước Sở."

Rất không may, những lời này dù nói nhỏ cỡ nào cũng bị Lý Thế Chu nghe thấy. Nhưng nàng không trách Tần Minh Nguyệt lật lọng nuốt lời, chỉ thở dài vì nỗ lực của Sở Hoài Mân:

"Đã trả giá nhiều như thế, cuối cùng vẫn là một cái chết."

"Chết chẳng phải càng tốt sao? Thực lực nước Sở suy yếu nghiêm trọng, chẳng phải chính là điều chúng ta mong đợi sao?" Tần Minh Nguyệt vẫn rất cung kính với Lý Thế Chu, hành lễ như vãn bối.

Lý Thế Chu không phản bác:

"Chiêu mượn dao giết người của ngươi, đúng là tuyệt đường sống của họ."

Tần Minh Nguyệt cười nhạt:

"Di mẫu à, chiêu này con học từ Thái hậu. Không độc thì không đứng vững, không tàn nhẫn thì không thành đại sự."

Ánh mắt liếc các đại thần phía sau, hắn hỏi bóng gió:

"Thái hậu thế nào rồi ạ?"

Lý Thế Chu bình thản nói:

"Vẫn vậy, suốt ngày tự đánh cờ với mình, còn bảo ta chuyển lời cảm ơn ngươi đã tha cho đại vương một mạng. Minh Nguyệt, ngươi đã có được vương vị, dù gì những năm qua đại vương cũng đối xử không tệ, nên tha được thì tha."

Tần Minh Nguyệt khinh thường:

"Vậy khi xưa mẹ con nàng có từng tha cho tộc thân của ta? Vì muốn nâng đỡ nữ nhi, Thái hậu xúi giục tiểu hoàng thúc giết biết bao người — họ không vô tội à? Di mẫu, đây gọi là nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai! Ta không sai, một chút cũng không sai. Nghiệp họ tạo, thì phải tự nuốt lấy."

Lý Thế Chu nhất thời cứng họng, cảm thấy hắn không thể lý giải được, mà bản thân cũng không có lập trường phản bác — bởi vì cùng một sự việc, đổi người, sẽ chẳng thể phân được đúng sai.

Nàng nhìn về phía Sở Hoài Mân rời đi, không muốn ở lại lâu. Nhưng lúc xoay người lại nghe thấy giọng Tần Minh Nguyệt:

"Di mẫu, con nhớ hình như người với tiểu hoàng thúc cũng khá thân mà nhỉ?"

"Cũng tạm thôi. Ngươi muốn làm gì?" Lý Thế Chu lập tức quay lại, ánh mắt dao động.

"Tiểu hoàng thúc còn trong tay hai mươi vạn binh mã, vẫn là mối uy hiếp lớn. Nên con quyết định phái người đi dụ hàng nàng. Mà nghĩ đi nghĩ lại, người thích hợp nhất chỉ có thể là Lý Thừa tướng."

Quả nhiên người nhà họ Tần không ai là lương thiện.

"Nếu không dụ được thì sao?"

"Nếu dụ không thành..."

Tần Minh Nguyệt nheo mắt, nói lạnh lẽo:

"Thì giết nàng, đoạt binh quyền."

Dưới ánh nắng ban trưa, hắn cuối cùng phất tay áo, cuốn theo từng trận gió âm u quét khắp đất trời.