Nữ Đế Cùng Trưởng Công Chúa

Chương 76: Chiếm tiện nghi



Người còn chưa được mời đến, Công Tôn cô nương trong nhã gian lầu Âm Các đã sớm nôn nóng không chờ được, vừa nghe hộ vệ báo tin, nàng lập tức treo mình ngược lên xà nhà, chuẩn bị dọa cho người bắt được tú cầu một phen hồn vía lên mây.

Chỉ mong đừng lại là một tên nhát gan, chưa dọa đã sợ, vậy thì chẳng vui chút nào.

Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân vọng đến, cửa phòng khép hờ. Từ kẽ hở nhỏ, nàng ghé mắt nhìn ra, xa xa chỉ thấy một bóng dáng mờ mịt, dáng người thon dài, chỉ tiếc khe cửa quá hẹp, chẳng nhìn rõ dung mạo; thật ra thì đẹp hay xấu cũng không quan trọng, dù gì cũng chẳng phải thật lòng gả cho ai.

Tiếng bước chân đã đến sát cửa, nàng lập tức nín thở, tĩnh khí.

"Cô nương, mời vào." Tỳ nữ đẩy cửa, người kia bước vào.

Ngay khoảnh khắc cửa phòng khép lại, Công Tôn Yên liền buông tay, cả thân người từ trên cao rơi xuống, chắn ngay trước mặt đối phương, hai tay cong lại thành móng vuốt, làm tư thế giương nanh múa vuốt, một khuôn mặt trang điểm đen sì như quỷ thần liền đập thẳng vào tầm mắt đối phương.

Đổi là người khác, ắt hẳn đã hét toáng lên "ma a a!" mà bỏ chạy mất dép. Ai ngờ người này lại không hề kinh hãi, chẳng những không lùi lại còn thản nhiên lấy quạt gấp gõ nhẹ lên trán nàng, ấn xuống có chút lực, ánh mắt còn đầy hứng thú nhìn nàng lủng lẳng đong đưa dưới xà nhà.

Chuyện này hoàn toàn khác với dự liệu của nàng.

Người không bị nàng dọa sợ, mà khi nàng nhìn rõ dung mạo của người kia, Công Tôn Yên bỗng ngẩn ra một hồi lâu, thậm chí đến cả chân trượt khỏi xà mà rơi xuống cũng không phát hiện.

Tiếng "a" trong cổ họng thoát ra không kịp thu lại, nàng nhắm tịt mắt nghĩ phen này chắc đầu vỡ máu rơi, nào ngờ trong lúc hoảng loạn, người kia vươn tay đỡ lấy nàng, kế đó, nàng liền ngã nhào vào lòng nữ tử ấy — một vòng tay mềm mại, ấm áp, thơm tho dịu nhẹ.

"Công Tôn cô nương?" Không chỉ người đẹp, mà giọng cũng dễ nghe đến lạ!

"Ờ..." Công Tôn Yên đỏ bừng mặt, đôi chân mềm nhũn, chợt nhận ra mình đang ôm lấy eo người ta, liền xấu hổ đến muốn độn thổ.

"Không sao chứ?" Tự dưng làm một màn như vậy, Tần Đường Cảnh trong lòng cũng thấy buồn cười. Quả là chuyện anh hùng cứu mỹ nhân từ xưa đến nay vẫn chẳng bao giờ lỗi thời.

"Không... không sao cả!"

Tần Đường Cảnh hai tay còn giơ giữa không trung, bất đắc dĩ nói:

"Vậy thì... ngươi có thể buông ta ra rồi."

Không biết người này dùng thứ gì bôi mặt, đen như bùn, bây giờ dính cả vào áo nàng rồi.

Nghe thế, Công Tôn Yên vì quá xấu hổ mà lập tức buông tay, lui ra sau hai bước ngẩng đầu lên — vừa hay thấy ngực áo đối phương bị nhuộm đen một mảng lớn, mặt nàng càng lúc càng đỏ gay.

Chỉ là, phần mặt bị lau đi để lộ làn da trắng mịn, chỗ trắng chỗ đen xen lẫn, thoạt nhìn đúng là có phần... hãi người.

"Ngươi không đi rửa mặt à?" Tần Đường Cảnh nhẹ nhàng nhắc nhở, mặt mày thế kia mà đi ra đường, chắc chắn dọa ngất không ít người.

"..." Công Tôn Yên thật sự ngoan ngoãn đi rửa mặt, quên cả mục đích ban đầu là muốn dọa chạy người bắt được tú cầu.

Sau khi rửa mặt xong, dung nhan thật sự của Công Tôn Yên cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng. Tần Đường Cảnh ngồi bên cửa sổ, ngắm nàng mấy lượt — thiếu nữ kia mày thanh mắt sáng, gương mặt xinh xắn, phong thái lanh lợi.

"Công Tôn cô nương dung mạo cũng không tệ, vì sao lại phải giả quỷ dọa người?"

Công Tôn Yên xuất thân tướng môn, là nữ nhi độc nhất của tướng quân nên từ nhỏ được cưng chiều thành quen, tính tình vừa nghịch vừa quậy, thích nhất là bày trò chọc người. Giả làm quỷ dọa người cũng vì ham vui, nhưng lẽ nào nàng nói thẳng ra là "ta trêu ngươi chơi thôi"?

Thế nên nàng gãi sau đầu, chu môi lí nhí giải thích:

"Ta không muốn gả cho mấy tên nam nhân hôi hám kia."

Thế nên dọa cho bọn họ chạy hết.

Tần Đường Cảnh không nhịn được nhướng mày, bật cười:

"Thế thì có liên quan gì tới ta?"

"Ban đầu thì... không liên quan." Ban đầu đúng là không liên quan, nhưng bây giờ thì khác rồi. Công Tôn Yên chưa nói hết câu, đã ba bước thành hai ngồi xuống đối diện nàng, mạnh dạn đưa tay chọc chọc mặt nàng:

"Ngươi mặc nam trang như vậy, chắc không ai nhận ra."

Mặt nàng mềm mại, lại có độ đàn hồi, cảm giác rất dễ chịu, Công Tôn Yên không kiềm được lại chọc thêm mấy cái nữa.

Tần Đường Cảnh thấy nàng còn chưa hết trò nghịch ngợm, cũng không nổi giận, chỉ hỏi:

"Vì sao ta phải giả làm nam?"

"Để cưới ta chứ sao." Công Tôn Yên khoe hàm răng trắng bóng, nhắc đến đại sự cả đời vẫn có chút ngượng ngùng, giọng nhỏ lại:

"Ngươi bắt được tú cầu của ta, tất nhiên phải cưới ta rồi."

Tần Đường Cảnh đang uống trà, nghe vậy suýt phun cả ra ngoài — lại là một nữ tử kỳ lạ không chịu trói buộc bởi lễ giáo.

"Công Tôn cô nương, ta và ngươi đều là nữ tử, ta sao cưới ngươi được?" Nàng đành nói lảng đi.

"Vậy thì ta cưới ngươi cũng được." Đúng là kỳ nữ thật! "Ta vừa tròn mười sáu, mẫu thân đã vội vã muốn gả ta đi để tránh loạn lạc, nếu ngươi không cưới ta, ta biết làm sao bây giờ?" Công Tôn Yên nói rồi chu môi, hai mắt ngấn lệ.

Tần Đường Cảnh quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng nước lặng lẽ chảy, thản nhiên từ chối:

"Ngươi có thể ném cầu lần nữa."

"Người khác ta không ưng ý, chỉ thấy ngươi vừa mắt thôi." Thật ra cầu thêu nàng ném mấy lần rồi, toàn bị mấy tên chẳng ra gì nhặt được, còn chẳng bằng mấy người tham gia tỉ võ tuyển phu. Nay mới gặp được một người vừa mắt thế này, nàng liền chẳng tiếc mặt mũi, vặn tay thỏ thẻ:

"Ngươi không thấy đây là duyên phận giữa chúng ta sao?"

"Ta là nữ tử."

"Ta mặc kệ! Ngươi là người ta chọn, nam hay nữ cũng chẳng sao! Vừa rồi ngươi còn cứu ta nữa, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta! Ta lấy thân báo đáp cũng không được sao?" Nếu ngươi còn không đồng ý, ta nhảy xuống sông cho ngươi xem đó!

"Không được. Nhưng làm bạn thì có thể."

Sở dĩ nàng chịu đến cuộc hẹn này, cũng chỉ vì nể mặt nữ nhi Công Tôn tướng quân, trong thời chiến, Tần Đường Cảnh không muốn gây thêm rắc rối.

Công Tôn Yên ngắm nhìn gương mặt nghiêng hoàn hảo không tỳ vết của nàng, lòng ngổn ngang, không cam tâm từ bỏ. Nhưng lần đầu gặp đã đòi cưới thì hơi vội... Thôi thì dục tốc bất đạt, đành từ từ mà tiến vậy.

Hiện đã thông suốt đoạn này, nàng mỉm cười nơi khóe mắt, dáng vẻ vô cùng hào sảng:

"Vậy được rồi, đã nói kết bạn thì ngươi hãy xưng danh trước đi."

Tần Đường Cảnh quay đầu nhìn nàng, thấy tính cách nàng có vài phần ngây thơ, không phải hạng nữ nhân bụng dạ sâu xa, tâm cơ khó lường, nên cái tên giả đã đến bên môi lại đột nhiên nén lại. Nàng không định giấu diếm, liền đáp:

"Ta tên Cơ Hoàng."

"Ta là Công Tôn Yên, tự Bá Thu." Trước khi nói ra, Công Tôn Yên đã lẩm nhẩm cái tên "Cơ Hoàng" mấy lượt trong lòng. Nàng chống cằm nhìn Cơ Hoàng chăm chú, ánh mắt long lanh đầy mong đợi:

"Ta là nữ nhi của Công Tôn Sai đấy, Cơ Hoàng... ngươi thật sự không muốn suy nghĩ kỹ một chút sao?"

Nữ nhi của Công Tôn Sái — thân phận này quả thực rất mê người.

Công Tôn Sai là kẻ thông minh, nếu có thể mượn cơ hội này phá được Quế Lăng...

Tần Đường Cảnh bình thản đặt tách trà xuống, giơ quạt gấp gõ nhẹ lên đầu nàng một cái, mỉm cười cong mắt:

"Tiểu cô nương, ta lớn hơn ngươi bốn tuổi, gọi ta một tiếng tỷ tỷ nào."

Nụ cười đó khiến trời đất xoay chuyển, lòng người ngây dại, mọi cảnh vật khác đều tan biến không còn.

Công Tôn Yên sững sờ, như bị trúng tà, không tự chủ gọi ra một tiếng:

"Cơ Hoàng... tỷ tỷ."

"Ngoan, Bá Thu thật biết nghe lời." Tần Đường Cảnh rất hài lòng, khẽ cười, mục đích đạt được, liền không lưu luyến nữa. Lúc đứng dậy còn xoa đầu cô nương nhỏ, nói:

"Hôm nay có duyên gặp gỡ, hẹn tái ngộ."

Lời vừa dứt, người đã đi ra ngoài. Mà Công Tôn cô nương thì vẫn còn chìm đắm trong chút dịu dàng thoáng qua kia.

Đến khi nàng hồi thần, mỹ nhân đã không còn ở đó.

Rời khỏi Âm Các, khóe môi Tần Đường Cảnh vẫn vương ý cười nhàn nhạt. Trong gió lạnh băng giá, nàng vẫn lắc lư chiếc quạt xếp, chẳng sợ rét chút nào.

Ở quán trà nhỏ ven đường, Lý Thế Chu là người đầu tiên thấy nàng, vội kéo Tần Cửu Phượng đến gần:

"Cơ Hoàng, thế nào rồi?" Hai người đều rất tò mò.

"Là một người khó đối phó." Tần Đường Cảnh chỉ nói ngắn gọn như vậy, sau đó lấy quạt gõ nhẹ vai họ, hạ giọng:

"Hai vị đại nhân, đi thẳng phía trước, đừng quay đầu."

Hiểu ngay ý, lần này đổi lại Tần Cửu Phượng kéo tay Lý Thế Chu rảo bước về phía trước.

Trên phố vẫn náo nhiệt, ba người vừa đi vừa thong thả dạo chơi.

"Đi thêm chút nữa là đến cổng thành. Nhưng cô nương kia vẫn lén lút theo sau chúng ta đấy." Tần Cửu Phượng không cần quay đầu cũng nhận ra có ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phía họ.

Rõ ràng là Tần Vương lại vướng thêm nợ đào hoa.

"Có cần cắt đuôi không?" Lý Thế Chu hỏi.

"Không cần." Tần Đường Cảnh đi giữa hai người, khẽ cong môi:

"Cứ để nàng ta theo."

Vậy là một trước một sau, họ ra khỏi thành. Bên ngoài người qua lại thưa dần.

Cách một đoạn xa, Công Tôn Yên thỉnh thoảng ẩn hiện, vẫn gắng giữ khoảng cách vừa đủ để không bị phát hiện.

Không ngờ giữa chừng, có người trong ba người phía trước như cảnh giác, đột nhiên quay đầu!

May thay Công Tôn Yên đã cảm thấy khác lạ, lập tức nấp sau thân cây, mới tránh khỏi bị lộ.

Sau khi xác nhận phía trước không có động tĩnh, nàng rón rén bước tới, vừa thò đầu ra nhìn thì ngẩn người: ba người kia đã biến mất! Nàng theo dõi bị đứt đoạn.

Đúng lúc đó, bỗng có một bàn tay vỗ lên vai nàng. Công Tôn Yên theo phản xạ định tung chiêu, nhưng vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc thì liền rút lại trong sát na.

"Công Tôn cô nương theo dõi một đường, muốn làm gì vậy?" Không biết từ lúc nào, Tần Đường Cảnh đã đứng sau lưng nàng.

Cuối cùng cũng bị phát hiện, thiếu nữ lần đầu nảy sinh tâm tư, mặt lập tức đỏ bừng, mắt trốn tránh, lắp bắp:

"Ta... không biết nhà tỷ ở đâu, sau này còn phải tìm tỷ thế nào đây..."

Tần Đường Cảnh làm bộ bừng tỉnh, tiện tay chỉ đại một nơi:

"Nhà ta ở đó, rất hẻo lánh, lại còn nhiều dã thú."

Nơi nàng chỉ là một vùng núi sâu rừng thẳm, quả thực hẻo lánh.

Công Tôn Yên là tiểu thư khuê các, vừa nhìn vừa nghe đã trắng bệch cả mặt, nếu thật sự đi theo đến đó, về được hay không đúng là một vấn đề. Nàng cắn môi, tay đã kéo lấy tay áo Cơ Hoàng.

"Sợ rồi phải không? Lần sau còn dám bốc đồng không?" Tần Đường Cảnh nhéo mặt nàng, giọng trách yêu.

"Vậy... bao giờ tỷ vào thành?"

"Không phải ta có thể quyết định, phải xem khi nào Quế Lăng đóng thành."

"Ta biết! Ngày mai Quế Lăng đóng cửa, qua hai ngày nữa sẽ mở lại. Đến lúc đó tỷ có đến tìm ta không?" Công Tôn Yên vội vàng hỏi, giọng sau càng lúc càng nhỏ, tay càng siết chặt tay áo nàng.

Tần Đường Cảnh cười khẽ, lại vỗ vai nàng, nói:

"Sẽ đến."

Nghe được câu trả lời, Công Tôn Yên lập tức rạng rỡ:

"Vậy là nói rồi đấy nhé! Đến lúc đó, tỷ nhớ tới tướng phủ tìm ta!"

"Được." Tần Đường Cảnh gật đầu, "Mặt trời sắp lặn rồi, về thôi."

Phía sau nàng là rặng núi phủ tuyết trắng, nàng đứng đó, như hòa vào cả cảnh trời tuyết tĩnh mịch, người như tuyết cô ngạo, lại tựa ngọc thuần khiết; Công Tôn Yên chớp mắt, ánh mắt trong veo không rời nàng:

"Tỷ... có thể đáp ứng ta một chuyện không?"

"Ừm?"

"Không được nổi giận." Vừa dứt lời, Công Tôn Yên nhón chân ôm cổ nàng.

Một nụ hôn khẽ, liền rơi lên má Tần Đường Cảnh — tiến triển này đúng là còn nhanh hơn bay lên trời, khiến nàng hơi ngơ ngẩn.

Bên kia Công Tôn Yên vừa hôn xong đã vui vẻ chạy về thành.

Luôn âm thầm bảo hộ bên nàng, A Diêm lúc này từ trên cây nhảy xuống, nín cười, nói một câu:

"Đại vương, người bị chiếm tiện nghi rồi."

Tần Đường Cảnh sờ lên má, ánh mắt khẽ lay động, nhưng chẳng có lấy một chút vui vẻ.

"Chiếm tiện nghi Cô vương..." Một lúc lâu sau, nàng nhìn về cổng thành Quế Lăng, chậm rãi nói,

"Cô vương bỗng nhiên nghĩ ra một cách tấn công Quế Lăng không tốn một binh một tốt."