Nữ Đế Cùng Trưởng Công Chúa

Chương 83: Đêm xuân



"Quả nhiên là Tần Vương, lừa gạt người vô tội mà mặt không chút đỏ." Trong bóng tối sâu thẳm quả thật có người, bị phát hiện liền cất giọng lạnh lùng nói, "Chẳng lẽ đây cũng là một phần mưu kế của ngươi?"

Giọng nói chủ nhân mang theo sự sắc bén, lời còn chưa dứt thì một ám khí đã từ ngón tay nàng bắn ra, bay thẳng về phía mặt của Tần Đường Cảnh.

Lúc ấy, Tần Đường Cảnh đứng ngoài mái hiên, hoàn toàn không kịp đề phòng, chỉ đến khi ám khí sắp tới mới nhận ra.

Cũng may đối phương vẫn còn giữ lại một chút tình cảm, không ra tay giết người ngay từ đầu, nên khi tránh đi, ám khí chỉ đâm vào vai nàng, khiến nàng chịu chút đau đớn ngoài da thịt.

"Trưởng Công chúa quả nhiên cũng là Trưởng Công chúa, đến cả cách xuất hiện cũng khác người. Còn câu nói lúc nãy của người, quân tử không nói lời giả dối, sao nàng biết ta là lừa gạt chứ không phải là thật lòng?"

Giọng nói nghe có vẻ vui vẻ, trên mặt Tần Đường Cảnh cũng nở một nụ cười nhẹ, nhưng cánh tay trái bị thương lại khẽ run gần như không thể nhận ra.

Nội công đã mất, ngay cả cảnh giác cũng yếu đi nhiều, một Tẩn Vương uy danh lẫy lừng lại bị một mảnh lá nhỏ làm bị thương, chuyện này nếu là trước kia tuyệt đối không thể xảy ra. Nàng nghiêng đầu nhìn vết thương trên vai, khóe môi hiện lên một nụ cười chế giễu.

"Bởi vì ngươi không có chân tâm." Giọng nói lạnh vang lên từ trong bóng tối.

"Ồ?" Tần Đường Cảnh khựng lại một chút, khóe môi mang theo chút trêu đùa, "Xem ra nàng rất hiểu ta."

"Cũng phải, dù gì cũng từng chung giường gối, suýt nữa thành phu thê. Nói ra thì Trưởng Công chúa hẳn cũng hiểu rõ." Không chờ đối phương mở miệng, nàng lại tiếp lời, giọng điệu có chút giễu cợt, hoàn toàn không sợ chọc giận Sở Hoài Mân khiến mình lại nhận thêm một ám khí nữa.

Dĩ nhiên nàng cũng hiểu, Sở Hoài Mân là người lạnh lùng ít nói, chẳng bao giờ nói chuyện dư thừa, nên câu trêu chọc nửa thật nửa đùa ấy không nhận được hồi đáp cũng không ngoài dự đoán.

Dù sao thì kẻ thù không đội trời chung ấy, thà kéo nàng khỏi ngai vàng cũng không muốn kết làm phu thê.

Nghĩ đến đây, lòng lại nhói đau, Tần Đường Cảnh liền mang chút oán trách nói:

"Trưởng Công chúa ra tay làm bị thương người khác, chẳng lẽ là vì vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng kia, cho rằng bản vương lừa gạt người vô tội nên thay trời hành đạo?"

"Đúng vậy." Câu trả lời đến rất nhanh, Sở Hoài Mân lạnh lùng nói, "Tần Cơ Hoàng, ngươi chính là tai họa."

"Thì ra trong mắt nàng..." Nói đến đây Tần Đường Cảnh khựng lại, chỉ là một tai họa thôi sao. Nén lại cơn tức muốn phun máu tại chỗ, nàng cong môi như trăng non, "Tai họa thì trời sẽ trừng phạt, không cần Trưởng Công chúa bận tâm."

Cuối cùng cũng đợi được chính chủ trong đêm cuối cùng, nên Tần Đường Cảnh cũng không vội nữa, cắn răng ngồi xuống tảng đá xanh, bắt đầu xử lý vết thương trên vai.

Dù chỉ là một nửa chiếc lá đâm vào nhưng máu vẫn chảy ướt cả vai.

Xử lý xong vẫn không thấy người kia ra mặt cũng chẳng nói thêm câu nào, Tần Đường Cảnh đành tháo túi rượu bên hông xuống, tiếp tục ngắm trăng uống rượu.

"Thật ra lúc nãy nàng cũng nghe rồi nhỉ, đáng tiếc là tiểu hoàng thúc nhà ta giục gấp, nên bản vương định sáng mai..."

"Sáng mai thì sao?"

"Từ chức, rời đi."

"Ngươi đến đất Bình Dư của ta, thật sự cho rằng mình là thần tiên quỷ vương hay sao?"

Đêm yên tĩnh, dưới tán cây, Sở Hoài Mân siết chặt nắm đấm, ánh mắt cuộn trào dữ dội.

Mây đen nặng nề kéo đến che mất ánh trăng, gió nổi lên khiến người như mất hồn, cũng làm bóng người trong đêm khẽ dao động.

"Trưởng Công chúa không cho rời đi, tiểu vương nào dám rời bàn tiệc?" Bên kia Tần Đường Cảnh vẫn mỉm cười, giọng nói dịu lại, "Nhưng người đã đến rồi, đêm nay cảnh đẹp người hiền, bỏ lỡ chẳng phải đáng tiếc sao, chi bằng hiện thân ôn chuyện cũ?"

Nói xong, nàng ngửa cổ, giơ túi rượu cao lên, môi khẽ hé hứng trọn dòng rượu rơi xuống, sau đó khẽ thở dài một tiếng gọi là "rượu tương tư".

Uống vào có thể thiêu người thành tro bụi.

"Ngươi với ta có chuyện cũ gì để ôn? Có chăng chỉ là huyết hải thâm thù."

Giọng nói ấy đột nhiên vang lên đầy lạnh lẽo, hòa cùng đêm gió như muốn đoạt mạng.

Ánh mắt Tần Đường Cảnh như hơi men say, nhưng trong tim lại co thắt mạnh mẽ, bất chợt lòng nổi lên một thứ mông lung không nên có. Bốn chữ "huyết hải thâm thù" lạnh như sương gió, rơi vào tai chẳng khác gì lời cảnh tỉnh năm xưa.

Nhưng dù thế nào, nàng là Tần Vương, dù đối mặt với bất kỳ ai hay chuyện gì, cũng tuyệt không thể lùi bước – bao gồm cả Sở Hoài Mân.

Thế nên Tần Đường Cảnh ngẩng mắt lên, nhìn chằm chằm vào hướng phát ra tiếng nói, nói:

"Trên đời này kẻ hận ta nhiều không đếm xuể, ai cũng muốn tru diệt ta, thiếu gì một người như nàng. Cơ hội báo thù vẫn còn đó, ví dụ như bây giờ, giết ta dễ như trở bàn tay."

Sở Hoài Mân nghe vậy vẫn không hành động, nhưng một nửa mảnh lá cây đã được nàng kẹp chặt giữa hai ngón tay.

Chỉ cần dùng chút lực, Tần Cơ Hoàng tất phải chết.

Sau một hồi trầm mặc, ngay cả hơi thở cũng dần hỗn loạn, cuối cùng Sở Hoài Mân chậm rãi buông tay, ánh mắt lóe sáng lạnh lùng, rồi bước đi.

"Đừng nói là lại do dự? Đó không giống phong cách của Sở Hoài Mân nàng chút nào." Tần Đường Cảnh lắc đầu, thấy bóng người mờ nhạt trong màn đêm dần trở nên rõ ràng, nàng cong môi cười khẽ.

"Ta nhớ nàng từng nói, lòng mềm yếu sẽ làm hại chính mình. Ta cũng từng nói, nếu có ngày ta làm tổn thương nàng, cứ báo thù là được, ta tuyệt đối không oán trách."

Ngay cả trước kẻ thù mà dám thản nhiên đón nhận cái chết – Tần Vương nàng quả là gan trời.

Lời vừa dứt, bước chân của Sở Hoài Mân rõ ràng khựng lại, kế đó thân ảnh nàng như bóng ma, chớp mắt đã đến trước mặt, bóp chặt cổ Tần Đường Cảnh, ép nàng lên gốc cây sau tảng đá xanh.

"Tần Cơ Hoàng, khích tướng với ta vô dụng. Biết rõ ta không thể giết ngươi, thì đừng phí lời vô ích." Giọng Sở Hoài Mân vẫn còn đủ bình tĩnh, từng chữ như dao cắt.

"Bởi vì Sở quốc, cho nên nàng mới không dám giết ta." Tần Đường Cảnh lúc này ngẩng đầu.

Khi bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của cả hai luôn chất chứa quá nhiều thứ – đào sâu mãi cũng không hết.

"Ngươi có một vị hoàng thúc tốt, luôn sẵn sàng tấn công Sở quốc, khiến ta không thể không kiêng dè."

Dưới ánh trăng, sắc mặt Sở Hoài Mân lạnh lùng không biểu cảm. Bàn tay nàng đột ngột siết chặt, khiến Tần Đường Cảnh lập tức khó thở, sắc mặt dần dần đỏ bừng vì bị nghẹt thở. Còn ánh mắt lạnh lùng như sương giá của Sở Hoài Mân lại như thể có thể đông cứng tất cả, khiến người ta không còn chỗ toàn thây.

"Ta có thể cho ngươi hai lựa chọn, cũng xem như một cuộc giao dịch. Một là lui binh..."

"Không thể nào."

Tần Đường Cảnh thốt lên không do dự chút nào, rất dứt khoát. Dù đang bị bóp cổ, nàng vẫn cố nở nụ cười, lộ ra dáng vẻ mỹ nhân tự cho là quyến rũ nhất.

Sở Hoài Mân khựng lại ngay tức thì, lạnh lùng nói: "Ngươi không có tư cách mặc cả với ta. Đừng quên, dưới chân ngươi là đất của nước Sở."

Thấy Tần Cảnh gần như không thở nổi, Sở Hoài Mân mới tốt bụng buông tay, hất nàng sang một bên.

Tần Đường Cảnh lảo đảo lùi lại mấy bước mới đứng vững được. Cổ họng đau rát khiến giọng nói nàng khàn hẳn đi: "Trưởng Công chúa cũng đừng quên, khiến ta rơi vào cảnh hôm nay chính là nàng, ép ta vào đường cùng cũng là nàng! Giờ Sở quốc bị địch đánh từ hai phía, cũng là tại nàng."

"Ta có thể không làm Tần Vương, nhưng tuyệt đối sẽ không để mặc nước Tần. Giống như nàng thề chết bảo vệ lãnh thổ nước Sở, ta cũng vậy, dù chỉ nửa tấc đất cũng không nhường."

"Hiểu chưa? Nàng nói lui binh là lui được sao? Thật ngây thơ!"

Cuối cùng, Tần Đường Cảnh hất tay áo, vết thương nơi vai lại bắt đầu rỉ máu, đau đến mức tay nàng không kiềm được mà run lên, nhưng mặt không đổi sắc.

Dù đang đứng trên đất nước Sở, bị phế truất, bị trục xuất khỏi cố quốc, nàng vẫn không hề yếu thế, vẫn như một quân vương đầy khí thế.

Trong thế giằng co ấy, Sở Hoài Mân cúi mắt xuống, lạnh nhạt nói: "Tống Dung nói đúng, đối với kẻ địch mà nhân từ thì chẳng khác nào một trò cười."

Tần Đường Cảnh liền cười nhạt: "Tống Dung còn từng nói, trừ phi trời long đất lở, nàng và ta vĩnh viễn không thể... hóa thù thành bạn." Lập trường khác nhau, ai cũng kiên định, không phải là một cặp trời sinh thì là gì?

Tống Dung đúng là kẻ độc miệng, chuyên nói lời sát tâm. Đế vương gì mà mới mấy năm đã lãng phí giang sơn gấm vóc, đích thực là hôn quân.

"Vậy thì tốt." Nhìn Tần Đường Cảnh ngồi lại trên tảng đá xanh, Sở Hoài Mân bước đến gần, cúi thấp người, nói: "Cần ta nhắc nhở ngươi không? Cô nương Công Tôn mà ngươi thích vẫn đang đợi ngươi đưa về nhà đấy."

Túi rượu còn chưa mở, Tần Đường Cảnh cúi đầu, chỉ thấy bóng mình dưới đất giờ đã thành đôi.

"Nếu không, nàng muốn thế nào mới chịu thả người?"

"Được, thả các ngươi đi cũng được, nhưng trước tiên phải hoàn thành giao dịch."

"Giao dịch gì?"

"Loại giao dịch mà ngươi thích."

"..."

Sở Hoài Mân cúi xuống nhìn, Tần Đường Cảnh ngẩng đầu lên, hai người lại một lần nữa đối mặt. Nhưng trong lúc mắt không rời nhau, Tần Đường Cảnh lại thấy được trong đôi mắt lạnh lẽo kia một chút nhẫn nhịn, một chút oán hận.

Tận sâu đáy mắt ấy là cơn giận vô thanh, như thể muốn nuốt chửng nàng, lôi nàng vào địa ngục.

Phải, đúng là đáng hận thật.

Thế nên sau đó là thời gian "giao dịch". Sở Hoài Mân không chút nể nang lôi nàng đi, còn Tần Đường Cảnh thì lại bất ngờ ngoan ngoãn phối hợp, không hề vùng vẫy.

Bình Dư, còn gọi là Sơn Thành, không phồn hoa, chăn đệm khách xá dĩ nhiên không thể so với Tần cung. Vậy nên khi bị ném lên giường, Tần Đường Cảnh lăn một vòng, bị đập đau đến mức rên khẽ một tiếng.

Dù đau là vậy, nàng không hề than trách, chỉ nằm im, mặt lấm tấm mồ hôi vùi nhẹ vào gối mềm.

"Tai họa thì nên bị trời phạt." Một giọng nói lạnh vang lên trên đầu nàng. "Có chết cũng là đáng đời."

"Đến chuyện cưới nàng lập hậu — việc nghịch thiên như thế ta còn dám làm, thì trời phạt tính là gì?" Tần Đường Cảnh hừ khẽ. Vì môi úp vào gối nên giọng có vẻ u uất, còn người đứng bên cạnh giường — kẻ vừa lạnh lùng ném nàng lên — vẫn đứng im không động đậy.

"Lần sau gặp, không cần nương tay nữa."

Trên đầu lại rơi xuống câu nói lạnh lùng cuối cùng, rồi người kia đưa tay kéo màn giường xuống. Gió lùa qua thổi tắt nến.

"Xem nàng cứng đầu được bao lâu. Miệng thì nói đoạn tuyệt, nhưng lòng lại đầy tư tâm. Nàng cũng không thoát được! Giá như nàng sớm quy thuận ta... vinh cùng vinh, tổn cùng tổn." Tần Đường Cảnh gắng gượng tỉnh táo, gượng cười, mồ hôi bắt đầu túa ra ở đầu mũi.

Sở Hoài Mân không đáp.

"Ta chỉ nói thật thôi, cần gì nổi giận." Có một ngón tay bấm mạnh lên vết thương nơi vai nàng, Tần Đường Cảnh lập tức kêu đau, đầu óc choáng váng.

"Phải rồi, còn muốn hỏi nàng một câu." Giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng.

"Nói đi."

"Sau giao dịch này, nàng và ta vẫn là đoạn tuyệt, không ai nợ ai sao?" Khóe môi nàng cong lên, nụ cười đầy mỉa mai.

Sở Hoài Mân ở sát bên, Tần Đường Cảnh cảm nhận rõ ràng tiếng thở gấp gáp của nàng.

"Đúng." Nàng ấy ghé sát tai nàng thì thầm, "Cho đến chết, là kẻ thù không đội trời chung."

— Kẻ thù.

Mây đen tan đi, trăng lộ ra, ánh vào trong phòng. Đến cuối cùng, mọi thứ lộn xộn, đến cả đôi mắt cũng như phủ một lớp sương mỏng.

"Sở phi... Sở phi... Sao lại chọn phong hiệu này... Đến cuối cùng... vẫn là họ Sở."

Giọng nói rất nhỏ, chỉ là môi động, nên người ở trên người nàng không thể nào nghe thấy. Mà dư vị trong đó... chỉ có mình Tần Đường Cảnh nếm trải.

Gần sáng.

Không thấy tin tức, có người bắt đầu sốt ruột.

"Vương gia đừng đi qua đi lại nữa, đại vương phúc lớn mạng lớn, sẽ không sao đâu." Lý Thế Chu thức trắng đêm, liên tục ngáp, vẫn phải ở cạnh Cửu Vương gia nên đành phải trấn an vài câu.

"Ngươi chắc chắn Cơ Hoàng sẽ không phản bội?" Tần Cửu Phượng dừng bước, hỏi mà lòng vẫn không yên.

Lý Thế Chu lập tức bật cười, cúi người xuống bàn, cười đến tỉnh cả ngủ: "Vương gia cũng đáng yêu thật đấy, đại vương nhà ta mà phản bội thì lạ lắm."

Tần Cửu Phượng nghiêm giọng: "Ngươi không sợ nữ nhân Sở Hoài Mân ấy quyến rũ Cơ Hoàng sao!"

Tình cảm đúng là thứ không đáng tin.

"Vương gia nghĩ nhiều rồi. Đại vương nhà ta mà đi quyến rũ người ta thì còn hợp lý hơn đấy." Lý Thế Chu ngừng cười, cầm lấy thư tấu, nghiêm túc nói: "Thay vì nghĩ mấy chuyện nhảm, chi bằng nghĩ cách diệt Lục quốc, thống nhất Cửu châu."

Câu này làm Tần Cửu Phượng bừng sáng: "Lại là Vệ Tự?"

"Thái hậu dù gì cũng là mẫu thân ruột của Cơ Hoàng, người lưu lạc bên ngoài đương nhiên khiến người làm mẹ không yên tâm. Nên vương gia cũng đừng lo chuyện người phản bội. Tần và Sở sớm muộn cũng đại chiến, chuyện mà vương gia đang lo tuyệt đối sẽ không xảy ra." Lý Thế Chu cười, mở thư đưa cho hắn.

Trước khi Tần Vương xuất chinh, Lý Thế Chu cũng từng lo ngại vấn đề này, sợ Tần Vương vì tình mà lỡ đại cục, nên đã đưa tận tay bức thư gia mẫu Thái hậu gửi đến.

Nội dung thư rất ngắn: Cơ Hoàng, con ở bên ngoài hãy tự bảo trọng, mẫu hậu vẫn an lành, chỉ là nỗi nhớ không ngừng, mong ngày đoàn tụ.

"Đại vương, trừ khi diệt Lục quốc, thống nhất Cửu châu, khôi phục nước Tần, mới có thể đoàn tụ cùng Thái hậu." Vậy nên trước lúc lên đường, Lý Thế Chu đã kết luận câu đó và trịnh trọng báo lại cho Tần Vương.

"Dù nữ nhân Sở Hoài Mân kia có quan trọng đến đâu, sao có thể quan trọng bằng mẫu thân? Đường Cơ Hoàng phải đi còn rất dài, Sở Hoài Mân chỉ là một viên đá cản đường."