Nữ Đế Đại Náo Giới Tu Tiên

Chương 12



12.

 

Cơn sấm tím dày như cánh tay rơi xuống hậu sơn, cách tôi chỉ vài mét.

Trưởng lão hoảng hốt, mặt mày tái mét: "Đừng làm nó nổi giận nữa! Đừng nói nữa!"

Ban đầu chỉ là một sự đoán mò, nhưng Thiên Đạo giáng sấm lại xác nhận phỏng đoán của ta.

Từ khi ta biết được, khi linh hồn của ta và Yến Dao Chỉ hoán đổi, ta đã tự hỏ tại sao linh hồn của hai giới lại hoán đổi mà không có lý do rõ ràng.

Đây không phải là sự song song của hai giới mộng, mà đã trở thành một phần của sự hòa nhập.

Thiên Đạo lại dường như không hề hay biết.

Và câu hỏi vô tình của Lâm Quách hôm ấy: "Bệ hạ thật sự cũng rất muốn trở về phải không?" lại như một lời cảnh báo dẫn đến cơn mưa sấm.

Không phải ta đa nghi, mà vì hôm đó cơn mưa sấm đến thật kỳ lạ.

Các đệ tử mang cơm còn đang lẩm bẩm:

"Trừ khi là đại năng phi thăng, chưa từng nghe thấy tiếng sấm lớn như thế này."

"Chắc chắn là có cơ duyên nào đó xuất hiện."

"Chẳng ai biết, nghe nói vài trưởng lão đang họp trong chính điện."

Bây giờ nghĩ lại, Thiên Đạo có lẽ muốn thuận theo dòng chảy, giữ ta lại đây, rồi sau đó tìm cơ hội để xâm chiếm giới mộng của triều Yến.

Hắn không ngờ rằng, dù Lâm Quách bị phản phệ, vẫn quyết tâm mở lại hai thế giới.

"Hôm nay trẫm nhất định phải đưa Lâm Quách đi, ngươi tốt nhất cầu nguyện hắn sống sót."

"Không ai có thể quyết định được mạng sống của trẫm và hoàng hậu."

“ Còn dám ngăn cản, ta sẽ c.h.é.m c.h.ế.t ngươi.”

Thiên Tử Kiếm bị ta đảo tay  cắm vào trung tâm trận pháp, theo sau là vài tiếng "két" nhỏ, trận pháp rõ ràng nứt ra thành từng mảnh.

Một cơn gió mạnh đột ngột thổi đến khiến mặt mũi ta đau rát.

"Khởi  trận!"

Trưởng lão hét lớn, vội vàng kết ấn để ngăn cản cơn gió mạnh đang ập tới.

Các đệ tử phía sau ông ta cũng vội vàng kết ấn, kết quả là Trần Dật vì phải bảo vệ Chi Tâm đã không kịp trở tay , bị cơn gió cuốn vào trận pháp.

"Á! Tiểu sư muội, cứu ta!"

Tiểu sư muội ngẩng đầu ngơ ngác, theo bản năng muốn bước lên một bước rồi lại dừng lại.

Cơn gió mạnh dữ dội, nếu cô ta bước lên, rời khỏi vòng bảo vệ mà Trần Dật đã tạo cho, cô ta cũng sẽ bị cuốn vào trong trận pháp.

"Xin lỗi..." Chi Tâm nhỏ giọng thì thầm.

Trần Dật trợn mắt, cố gắng hét lên: "Tiểu sư muội!"

Chi Tâm hoảng sợ nhắm mắt lại, yếu ớt ngã vào vòng tay của đệ tử bên cạnh.

"Hoàng thượng — Hoàng thượng, ngài nhanh chóng quay lại đi!"

"Ta không thể chịu đựng thêm nữa!"

Trong tòa  Tinh Lâu Các, dị tượng đột ngột xảy ra.

Phi Tinh cắn đầu lưỡi, m.á.u chảy ra, đồng tiền đồng trước mặt bị gió mạnh thổi nát thành từng mảnh.

Dưới sự quan sát của hắn, trận pháp dưới chân từng chút một nứt ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Hoàng thượng!"

Hắn ta hét lên đau đớn.

Ta "…Ngươi đang khóc cho ta sao?"

Phi Tinh: "!"

"Hoàng thượng?" Hắn ngạc nhiên quay lại, quan sát tôi từ trên xuống dưới, "Hoàng thượng, ngài không sao thật tốt quá!"

Chỉ một giây sau, lại thấy Lâm Quách toàn thân đầy máu, hắn ta hét lên một tiếng: "Trời ơi!"

Ta bị hắn làm phiền đến đau đầu.

" Hắn không sao, im miệng đi."

Phi Tinh lập tức ngoan ngoãn im lặng.

"Hoàng thượng, người này là ai?"

 Phi Tinh đá nhẹ vào Trần Dật, người bị cuốn vào trận pháp và ngất đi.

Ta cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi đáp: "Là hoạn quan chưa được rửa sạch."

Phi Tinh trừng mắt, kêu lên: "Tên này căn cơ tuyệt vời, rất thích hợp làm đạo đồng đấy!"

Ta tuỳ tiện đáp: "Nếu ngươi thích, ta sẽ ban cho ngươi."

Ta đỡ Lâm Quách lên giường, sờ vào cổ tay để kiểm tra mạch đập.

Rất yếu, nhưng còn sống.

Phi Tinh vui mừng cảm ơn, ra lệnh cho người kéo Trần Dật đi, rồi hỏi: "Hoàng thượng... Lâm Quách đã c.h.ế.t chưa?"

Ta gọi người hầu vào, rửa tay xong, bình tĩnh nói: "Chưa chết."

Phi Tinh thở phào nhẹ nhõm.

Tôi nghiêng đầu cười nhẹ: "Nghe nói ngươi trước khi học về bói toán đã từng theo học một thần y, y thuật chắc cũng khá lắm."

Phi Tinh ngạc nhiên: "Vậy  thì sao?"

Ta: "Nếu cứu được Hoàng hậu, sẽ được thăng chức, tặng đất đai, phong tước Hầu."

"Không cứu được, sẽ xử lý ngươi và toàn bộ Tinh Lâu Các."

Hắn kinh ngạc thốt lên:

"Hoàng thượng…Ngài vì tình yêu mà trở thành bạo chúa rồi."

Ta lau tay sạch, cúi đầu lau đi vết m.á.u trên mặt Lâm Quách, rồi ngẩng lên mỉm cười hiền hòa:

“ Ngươi đoán đúng rồi đó, ta chính là một bạo chúa.”

"Vui không?”

Hắn: "…"

Mong rằng, Lâm Quách tỉnh lại nhanh đi.

Hoàng thượng thật đáng sợ!

Mong rằng, mong rằng!

Người tỉnh lại đi!

(Kết thúc)