Nữ Đế Đại Náo Giới Tu Tiên

Chương 5



5.

Ta nhìn về phía trưởng lão đứng ở vị trí trên cao cũng đã đứng lên, ánh mắt hạ xuống, trong đầu cố gắng tìm kiếm dấu vết của người này.

Tuy nhiên, thân thể này  vốn chỉ lo luyện tập và gánh vác thay cho hai người kia, mất một lúc lâu ta mới tìm ra được mấy câu nói về người này trong sâu thẳm trí óc.

Đây là đệ tử của tông chủ, từ nhỏ sống trong tháp trên núi, nghe nói rất đam mê phù trận, là một dị nhân.

“ Lâm Quách, ngươi sao lại ra ngoài rồi?"

Trưởng lão rõ ràng có chút sợ hãi, trên mặt mang theo nụ cười gượng gạo.

Giọng nói nhẹ nhàng của một thanh niên vang lên, kéo dài âm cuối: "Quá chán, ra ngoài dạo một chút."

Ta không tự giác nheo mắt lại.

Giọng nói này... sao lại quen đến thế...

Trưởng lão của của Thượng Thanh Đường cũng tới, nhìn chằm chằm vào đám đông hỗn loạn trong đại điện, lạnh lùng nói:

"Tu sĩ môn phái mà ầm ĩ như thế, là cái thể thống gì?"

"Đệ tử kia... ngươi ngồi cái ghế gì vậy? Ghế rồng? Ngươi tưởng mình là hoàng đế ở trần gian à?"

Ba câu hỏi liên tiếp, các đệ tử có mặt không khỏi nhìn ta với ánh mắt đồng tình.

Ta thở dài một hơi, dù sao nơi này không phải là trần gian, vẫn phải giữ phép tắc.

Ta đưa tay thu lại chiếc ghế rồng, mỉm cười ngoan ngoãn quay lại nhìn.

"Trưởng lão."

Trưởng lão của Giới Luật Đường là một lão nhân tóc hoa râm, lưng thẳng như cây thông, trên eo đeo một thanh kiếm mềm.

Thanh niên đứng cạnh lão cột tóc đuôi ngựa cao, một thân áo hồng nhạt ôm sát, eo thon thả như không thể nắm được, trên eo treo một chiếc chuông đồng cổ xỉn màu, gương mặt tinh xảo, ánh mắt mang vẻ lạnh lùng đầy tính công kích.

Ánh mắt gặp nhau, ta hơi ngẩn ra một chút, ngay sau đó liền không có gì lạ, quay mắt đi chỗ khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng Lâm Quách lại khẽ cong khóe môi, nhẹ nhàng gọi ta: "Hoàng thượng… Đã lâu không gặp."

Sự ngạc nhiên hiện lên trong ánh mắt của Tần Dật, như thể muốn nói: "Ngươi thật sự là hoàng đế sao?"

Ta mặt không đổi sắc: "Lâm sư thúc đang nói gì vậy? Ta không hiểu."

Trưởng lão Thuợng Thanh Đường nhíu mày, nói: "A Lâm, ngươi đang nói gì vậy?"

Lâm Quách cười nhẹ, nói: "Ngài còn nhớ giấc mơ mà khi ta tỉnh lại đã kể cho ngài không?"

Mặt của trưởng lão lập tức trở nên rất kỳ lạ, hỏi: "Ngươi nói giấc mơ nào? Ngươi suýt nữa trở thành hoàng hậu, hay là biến thành chim quạ ấy?"

Lâm Quách và những tu sĩ bình thường khác biệt, khi tu luyện thành đạo, họ sẽ không còn bị ám ảnh bởi những giấc mơ đêm khuya. Những người tu hành có thể mơ, nhưng giấc mơ của họ thường có ý nghĩa tiên đoán. Tuy nhiên, Lâm Quách thì không giống vậy, từ khi còn trẻ, mỗi đêm hắn ta thường xuyên mơ những giấc mơ kỳ lạ.

Những giấc mơ của hắn rất kỳ quái, linh hồn tựa như bay ra khỏi thân thể, lang thang ở ngoài không gian này.

Có khi hắn ta nhìn thấy những tòa nhà cao ngất như thép, có những con chim khổng lồ bay lượn trên không trung; có khi lại thấy những cung điện lầu các, hoàng cung, nơi đế vương ngồi trên ngai vàng.

Mới gần đây, hắn ta đã mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong đó hắn ta biến thành một con chim quạ, đậu trên vai của một thiếu niên cao ráo, dưới chân là thủ đô Trường An rộng lớn và yên tĩnh.

"Hoàng thượng, hoàng quý phi đã tự vẫn rồi." Một thái giám chậm rãi đi lên, cúi đầu báo cáo.

"Đã an táng rồi chứ?" Giọng của hoàng đế không che giấu gì, vang lên thanh thoát và bình thản.

Chính giọng nói này đã khiến Lâm Quách giật mình, phát hiện ra—hoàng đế thiếu niên lại là một nữ nhân.

Trong giấc mơ, Lâm Quách đã thấy qua rất nhiều triều đại, không có ngoại lệ nào, những người nắm quyền đều là nam nhân.

Nữ nhân, chỉ là điểm tô hoặc là bề ngoài của quyền lực.

Không có ai cầm quyền là nữ nhân.

Nhưng điều kỳ lạ là, Lâm Quách lại không cảm thấy kinh ngạc.

Dường như, nữ nhân cầm quyền chỉ là vấn đề thời gian, trước đây không có không có nghĩa là sau này sẽ không có.

Chính lúc này, hắn ta đã thấy được một ví dụ.

Triệu Trí—Lục công chúa của tiên đế, khi lên ngôi đã g.i.ế.c c.h.ế.t những kẻ phản loạn, sát hại tể tướng, cổng  Chu Tước nhuộm đỏ m.á.u suốt mười dặm.