Khi một tháng đã trôi qua, khi trăng lên cao, Lâm Quách dưới lầu một c.ắ.t c.ổ tay lấy máu. Linh trận uốn lượn, khiến những chiếc chuông đồng trên mái hiên vang lên chói tai.
Lâm Quách sắc mặt tái nhợt, khóe môi khẽ cong lên: "Hoàng thượng, đừng động đậy."
Hắn cúi người che mắt ta, hơi thở mấy lần phả sát vào, nhưng vẫn kiềm chế, chỉ in dấu trên tấm vải che mắt.
Linh trận lập tức khởi động, dù mắt bị che, ánh sáng chói lọi vẫn khiến ta không thể mở mắt.
Bên tai, ngoài tiếng gió vù vù, dường như còn có vài tiếng la hét sắc bén.
"Hoàng thượng."
Ánh sáng trắng rút đi, một bàn tay vòng ra trước mặt ta để tháo tấm vải che mắt.
Ánh sáng ban ngày lại tràn vào mắt, ta không khỏi cúi đầu không thoải mái.
Lâm Quách nói: "Chúng ta hãy thay y phục đã."
Ta gật đầu, bị Lâm Quách kéo vào một cửa hàng quần áo bên cạnh.
"Trong cung có những khu vực quan trọng, người thường không thể vào. Hoàng thượng định làm thế nào để trở về?" Lâm Quách hỏi.
Ta nói: "Đi thăm một người bạn cũ , Phi Tinh."
Phi Tinh nổi tiếng với khả năng bói toán. Khi còn trẻ, hắn ta rất nghèo và vì tính thẳng thắn, suýt bị một vị hầu tước xử tử.
May mắn thay, khi đó ta cũng có mặt trong buổi xét xử và lên tiếng cứu hắn ta, sau đó đưa hắn vào Đông Cung, trở thành một trợ thủ.
Sau khi ta lên ngôi, đã xây dựng Tiên Các trong hoàng cung và Tinh Lâu Các ở chợ, cả hai đều là nơi cư trú của Phi Tinh.
"Chủ nhân của tôi đã dặn dò từ trước, hôm nay sẽ có hai vị khách quý đến thăm — xin mời."
Người hầu của Tinh Lâu Các cũng mặc trang phục đạo sĩ, ngoan ngoãn và trưởng thành, chưa kịp để Lâm Quách lên tiếng, đã tự động hành lễ và dẫn đường.
Phục vụ ở Tinh Lâu Các không nhiều, nhưng tất cả đều rất ngăn nắp và làm việc yên tĩnh.
Ta nhìn qua một lượt, nhận thấy không ít Vũ Lâm Vệ Hoàng Cung cũng có mặt.
Trên thế gian này, chỉ có một người có thể khiến Vũ Lâm Vệ Hoàng Cung phục vụ bên cạnh.
"Hoàng thượng!"
"Hoàng thượng của tôi! Cuối cùng ngài cũng đã trở về!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Hoàng thượng! Ôi ôi ôi!"
Khi bước vào cửa Tinh Lâu Các, một bóng người đột ngột nhào tới, vừa khóc vừa gào thét.
"Ngừng lại."
Ta giơ tay kéo cổ áo của Phi Tinh, buộc hắn phải dừng lại cách ta một mét.
Phi Tinh nghẹn ngào nói: "Hoàng thượng..."
Hắn ta chưa kịp nói xong, ánh mắt lướt qua Lâm Quách đứng bên cạnh, hoảng hốt lùi lại mấy bước: "Ma quái!"
Ta: "......"
Lâm Quách mỉm cười: "Miệng không biết nói thì hãy im lặng đi."
Phi Tinh : "......"
Cô gái đứng phía sau hắn ta đứng dậy nói: "Lâm sư thúc."
Sau khi ta lên ngôi, thân phận nữ nhi được công khai khắp thiên hạ, thỉnh thoảng khi ra ngoài, ta cũng mặc váy.
Nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy bản thân mình mặc váy, và cảm giác hoàn toàn khác biệt so với trong gương.
Lâm Quách: "Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?"
Ta xoa cằm: "Quả thật, dù trẫm là nam hay nữ, vẫn luôn là người xinh đjep, nổi bật vượt trội."
Yến Dao Chỉ bước lên phía trước, tà váy khẽ lay động, hành lễ nói: "Dao Chỉ bái kiến bệ hạ."
Ta mỉm cười: "Tiên tử không cần khách sáo."
Phi Tinh cười nói: "Mọi người đứng làm gì thế? Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống——"
"Bệ hạ ngồi vị trí cao nhất."
Sau khi người hầu mang trà đến, hắn liền cho lui tất cả mọi người.
Yến Dao Chỉ mím môi, lên tiếng: "Trong thời gian qua, bệ hạ chắc hẳn đã phải lo lắng không ít về chuyện của ta."
Ta nhấp một ngụm trà, nhướn mày nói: "Cũng tạm, không có gì phải lo lắng quá."
Yến Dao Chỉ khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Ta đã biết rõ lòng dạ họ. Nhưng người tu tiên, lòng dạ thanh tịnh, dục vọng đều đã buông bỏ. Nói là ta im lặng, thực ra là ta không quan tâm."
"Chỉ có tu vi là của chính mình."
"Còn về bọn họ... không nỗ lực tu luyện, trăm năm sau cũng chỉ là thân xác tiêu tán, giống như người phàm, thành tro bụi. Vậy thì có gì đáng để ta ghen ghét chứ?"