Nữ Đế Xuyên Không: Ta Vả Mặt Toàn Bộ Tam Giới

Chương 606: Thượng hạ lập phán



Chỉ thấy, từng sợi linh quang màu xanh lục từ lòng bàn tay Lâm Bích Vân tuôn ra, nhanh chóng bao phủ khuôn mặt Triệu Linh Tuyên.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ khuôn mặt Triệu Linh Tuyên đã bị linh quang xanh lục che phủ, không thể nhìn rõ sự thay đổi.

Lâm Bích Vân tỏ ra đầy tự tin, dáng vẻ kiêu ngạo.

Nửa khắc sau, sắc mặt nàng bắt đầu thay đổi, lông mày hơi nhíu lại.

Lại thêm nửa khắc nữa, mặt nàng trắng bệch, trán đầm đìa mồ hôi.

Ở một bên không xa, Quân Vô Cực khoanh tay, thản nhiên quan sát.

Lâm Bích Vân lại cắn răng kiên trì thêm một khắc, khuôn mặt gần như trắng bệch không còn giọt máu, cuối cùng mới thu hồi linh lực, đầy mong đợi nhìn vào khuôn mặt Triệu Linh Tuyên.

Nào ngờ—

"Sao lại thế này!" Lâm Bích Vân kinh hãi, "Rõ ràng ta đã tiêu hao nhiều linh lực như vậy, sao mặt nương nương vẫn thảm hại thế này?"

Triệu Linh Tuyên nghe xong, sắc mặt lập tức biến dạng.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lâm Bích Vân, nghiến răng hỏi: "Ngươi đang chê ta xấu xí?"

Đôi mắt đó đầy tơ máu, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"Á! Đừng nhìn ta!" Lâm Bích Vân sợ hãi kêu lên, bản năng lùi lại, nhưng vì chân mềm nhũn, bất cẩn ngã phịch xuống đất.

Ngã rồi vẫn tiếp tục lùi, dường như cực kỳ sợ hãi Triệu Linh Tuyên, chỉ muốn tránh xa càng tốt.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Triệu Linh Tuyên tức giận đến mặt giật liên hồi, chỉ muốn xử tử Lâm Bích Vân ngay tại chỗ!

Con nhỏ đáng c.h.ế.t này, dám chê ta xấu!

Đột nhiên, nàng đảo mắt, nhìn Quân Vô Cực với ánh mắt âm lãnh: "Cơ Tà, đến lượt ngươi!"

Một tháng qua Triệu Linh Tuyên sống rất khổ sở, những người phụ nữ trong cung biết nàng hủy dung, cố ý trêu chọc, ngày ngày mở yến tiệc ngắm hoa, gửi thiệp mời nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Triệu Linh Tuyên đâu muốn ra ngoài chịu sự chế giễu?

Nàng không dám bước chân ra khỏi cửa, nhưng những người phụ nữ kia vẫn không buông tha.

Từng người ăn mặc lộng lẫy, kéo nhau đến thăm nàng, còn nói là thăm bệnh!

Chịu đựng hơn một tháng tra tấn tinh thần, giờ lại hủy dung lần nữa, còn bị ép phô bày khuôn mặt xấu xí trước đám đông, tính cách Triệu Linh Tuyên đã hoàn toàn biến chất.

Dù biết có người đang theo dõi, nàng cũng chẳng buồn giữ vẻ cao quý dịu dàng như trước, ngược lại mắt đỏ ngầu, mặt mày biến dạng, xấu xí đến mức không ai dám nhìn thẳng.

Quân Vô Cực lạnh lùng nhìn khuôn mặt kinh dị đó: "Xem ra, phương pháp của Lâm cô nương hình như không có tác dụng gì nhỉ?"

Nói đến đây, nàng đột nhiên nhìn Nguyễn Đạo Hằng: "Nguyễn chưởng môn, ngài nghĩ sao?"

Nguyễn Đạo Hằng mặt đen như mực: "Ngươi thử xem."

Quân Vô Cực nhướng mày, có chút không hiểu.

Lão già Nguyễn Đạo Hằng hôm nay dường như rất không hài lòng với nàng, chuyện gì vậy?

Hôm nay nàng đâu có trêu chọc hắn.

Mang theo chút nghi hoặc, Quân Vô Cực đến trước mặt Triệu Linh Tuyên, lấy ra một chiếc hộp ngọc linh nhỏ xinh, ra lệnh cho thị nữ bên cạnh: "Hầu quý phi rửa mặt."

Thị nữ làm theo, lấy nước sạch rửa mặt cho Triệu Linh Tuyên trước mặt mọi người.

Quân Vô Cực mới đưa hộp ngọc linh cho thị nữ: "Đắp mặt nạ đi."

"Vâng." Thị nữ lại làm theo, cẩn thận thoa đều mặt nạ lên mặt Triệu Linh Tuyên.

Lần này mặt nạ vẫn là dạng bùn đen, sau khi thoa lên, cả khuôn mặt Triệu Linh Tuyên đen kịt, khiến mọi người trầm trồ.

Một khắc sau.

Quân Vô Cực bình thản nói: "Có thể gỡ xuống rồi."

Thị nữ cẩn thận gỡ mặt nạ, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn khuôn mặt Triệu Linh Tuyên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com