Nữ Đế Xuyên Không: Ta Vả Mặt Toàn Bộ Tam Giới

Chương 627: Sự Thật Vụ Án Tàn Khốc Nhà Họ Triệu



Sắc mặt Tạ Lưu Cảnh lập tức lạnh băng, nhưng hắn vẫn tiếp tục hỏi: "Tại sao ngươi hại c.h.ế.t họ?"

"Ta... ta không..." Triệu Linh Tuyên giãy giụa một hồi, cuối cùng mới nói thật, "Là... là hắn... hắn nói... chỉ cần ta giúp hắn lấy được bảo vật bí mật của Triệu gia... hắn... hắn sẽ lập ta làm hoàng hậu..."

Tạ Lưu Cảnh nghe xong, kinh ngạc nhìn Quân Vô Cực một cái, rồi tiếp tục hỏi: "Hắn là ai? Chu Cảnh Hồng sao?"

"Đúng... đều là hắn... hắn bảo ta giúp... ta không cố ý... ta không biết... ta không nghĩ hại họ..." Triệu Linh Tuyên lại bắt đầu giãy giụa.

Quân Vô Cực bất lực lắc đầu, truyền âm nhắc Tạ Lưu Cảnh: "Hỏi nàng ta, Chu Cảnh Hồng làm sao biết Triệu gia có bảo vật."

Nàng linh cảm, chuyện này không thể thoát khỏi liên quan đến Triệu Linh Tuyên.

Nếu Chu Cảnh Hồng đã biết từ lâu, cần gì phải đợi đến lúc đó mới ra tay?

Có lẽ hắn từng nghe đồn, nhưng không chắc chắn.

Hoặc cũng có thể, ban đầu hắn hoàn toàn không biết gì.

Dù sao đi nữa, chắc chắn là Triệu Linh Tuyên đã nói gì đó với hắn, khiến hắn quyết tâm hạ thủ!

Triệu Linh Tuyên khăng khăng phủ nhận, nào chẳng phải là làm có tật giật mình?

Tạ Lưu Cảnh hỏi: "Chu Cảnh Hồng làm sao biết Triệu gia có bảo vật? Có phải ngươi nói với hắn không?"

"Không... không phải ta... ta không..." Nàng ta lại bắt đầu phủ nhận.

Tạ Lưu Cảnh kiên nhẫn hỏi nhiều lần, Triệu Linh Tuyên cuối cùng mới thừa nhận: "Ta... ta không cố ý... món đồ đó... đối với Triệu gia vốn... vốn không có tác dụng lớn...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nếu... nếu họ chịu dùng nó làm của hồi môn cho ta, ta đem tặng Cảnh Hồng, Cảnh Hồng chắc chắn sẽ lập ta làm hoàng hậu...

Là... là họ... mãi không chịu đồng ý... ta... ta cũng bất đắc dĩ... ta không cố ý hại họ...

Cảnh Hồng nói... hắn... hắn chỉ cần món đồ đó... không cần... không cần mạng sống của người Triệu gia... đều là... đều là ngoài ý muốn... hắn cũng không muốn..."

Tạ Lưu Cảnh nghiến răng, toàn thân bùng lên sát khí mãnh liệt, chỉ muốn lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t Triệu Linh Tuyên!

Quân Vô Cực thấy tay phải hắn đột nhiên giơ lên, vội ngăn lại: "Bây giờ nàng ta chưa thể chết, phải giữ mạng sống, không thể để Chu Cảnh Hồng phát hiện."

Tạ Lưu Cảnh giơ tay, kiên quyết không chịu buông xuống.

Quân Vô Cực đành nắm lấy tay hắn, thay hắn hỏi: "Bảo vật bí mật của Triệu gia là gì? Nếu ngươi muốn chuộc tội, hãy nói ra."

Triệu Linh Tuyên lại giãy giụa một hồi, mới nói: "Nó... nó là một chiếc chìa khóa... nghe nói... có thể mở ra một bí cảnh... chỉ là...

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

chỉ là bí cảnh đó có hạn chế... mỗi... hai mươi năm mới mở được một lần... rõ ràng... rõ ràng là... đồ vô dụng..."

Nàng ta nói xong, lại bắt đầu giãy giụa.

Quân Vô Cực nhìn Tạ Lưu Cảnh: "Xem ra, cơ duyên người thần bí kia nói chính là cái này, ngươi nên nhanh chóng đến Đông Việt Vương Kinh. Nhưng tốt nhất cẩn thận, không thể để Chu Cảnh Hồng biết."

Nàng suy nghĩ một lát, đề nghị: "Chi bằng, ngươi giả vờ cùng ta đi Phong Lang Quan, giữa đường đổi hướng đến Đông Việt Vương Kinh. Chu Cảnh Hồng chắc sẽ cho người theo dõi ngươi, không cần sinh sự."

Nàng không lo Tạ Lưu Cảnh đối phó không nổi Chu Cảnh Hồng, ngược lại, nàng lo Chu Cảnh Hồng liều lĩnh, liên lụy đến bách tính Chu quốc.

Quân Vô Cực lại hỏi: "Ngươi có biết, chiếc chìa khóa đó hình dáng thế nào không?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com