Tôn Thiên Bảo nhìn cánh đồng cỏ hoang mênh mông, khuôn mặt bầu bĩnh nhăn như khổ qua.
Cậu ta đi đến bên Quân Vô Cực, thì thầm phàn nàn: "Lão đại, mấy người kia trông có vẻ rất không ưa chúng ta."
Bạch Đốc cũng bước tới, gật đầu đồng tình: "Thấy ánh mắt của họ chưa? Y hệt sói đói trên thảo nguyên! Tôi nghĩ họ có thể xông tới bất cứ lúc nào!"
Lâm Thái Vy đ.ấ.m một cái vào vai hắn: "Đừng có nói xui xẻo thế! Biết đâu... đây là đặc sản địa phương của họ."
Ai ngờ vừa dứt lời, một đội ngũ đã xông tới, vây kín họ.
Những người này đều mặc áo giáp da, tay cầm đủ loại vũ khí, thần sắc hung hãn.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Đáng ngạc nhiên là người đứng đầu lại là một nữ tử.
Nàng ta cũng mặc giáp da kiểu yếm, để lộ phần n.g.ự.c trên và hai cánh tay.
Có lẽ do thường xuyên phơi nắng, làn da nàng sẫm màu hơn bình thường, mang màu nâu vàng khỏe khoắn.
Cơ bắp trên cánh tay hiện rõ, không thô kệch mà toát lên vẻ đẹp hoang dã.
Đặc biệt hơn, ngựa chiến của nàng lại là một con sư tử lông vàng.
Nàng cưỡi trên lưng sư tử, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quân Vô Cực, liếc thấy chiếc xe ngựa sang trọng thì tỏ ra khinh miệt.
Nàng lạnh lùng chất vấn: "Các người là ai? Đến Phong Lang Quan làm gì?"
Quân Vô Cực ngồi trong xe, từ cửa sổ nhìn nàng ta với nụ cười: "Chúng tôi là đệ tử Thanh Vân Môn, nhận nhiệm vụ đến hỗ trợ trấn thủ Phong Lang Quan. Không biết các hạ là ai? Sao lại vây chúng tôi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Các người là đệ tử Thanh Vân Môn?" Nữ tử ánh mắt thoáng ngạc nhiên, sau đó cười khinh bỉ, "Quả nhiên là công tử tiểu thư Đế Kinh, non nớt như trẻ con. Các người tưởng Phong Lang Quan là nơi nào? Dám đến đây tìm cái chết!"
Tôn Thiên Bảo nghe xong, bất mãn: "Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy? Chúng ta đến giúp, ngươi không tiếp đón tử tế thì thôi, còn dám chế giễu!"
"Giúp đỡ? Các người không phá là may rồi!" Nữ tử vô cùng khinh miệt, vừa dứt lời, con sư tử dưới người đã ngẩng đầu gầm lên, như đang trút giận lên họ.
Con sư tử là yêu thú, tuy chưa biết nói nhưng đã mở linh trí.
Tiếng gầm của nó phát ra uy áp yêu thú, lập tức khiến ngựa của Tôn Thiên Bảo hoảng sợ, trở nên bồn chồn.
Nếu không phải Tôn Thiên Bảo có chút bản lĩnh, không phải loại công tử ăn chơi, có lẽ đã không khống chế được ngựa, ngã xuống đất.
Sắc mặt Quân Vô Cực lập tức tối sầm, trước mặt nàng dám hù dọa người của nàng, còn hạ uy nữa?
Nàng vỗ đầu A Hổ: "Đi đi, cho nó biết tay."
A Hổ lắc đầu, lập tức lao xuống xe, đứng trước mặt Tôn Thiên Bảo, gầm lên với con sư tử lông vàng.
"Gào ——"
Tiếng gầm của nó vang dài, chỉ một tiếng đã khiến con sư tử kia e dè rụt cổ.
Nữ tử trên lưng sư tử kinh ngạc nhìn A Hổ: "Đây là... yêu thú?"
Trong mắt hổ vàng của A Hổ lóe lên vẻ khinh miệt.
Nó không chỉ là yêu thú, mà còn là yêu thú thức tỉnh một tia huyết mạch thần thú!
Quân Vô Cực vẫn tươi cười nhìn nàng: "Bây giờ, chúng tôi có đủ tư cách giúp đỡ chưa?"