Hắn cầm bút viết lên tấm truyền tống phù một hàng chữ, khi nét bút vừa dứt, tờ giấy bỗng bốc cháy. Chất liệu tờ phù có vẻ đặc biệt, ngọn lửa bùng lên mang sắc xanh lục âm u kỳ quái. Trong làn khói lửa màu xanh, thoáng hiện lên những dòng chữ: "Quân Vô Cực", "Luyện dược sư", "Linh thực sư", "Y thuật cao minh".
Cùng lúc đó, tại hoàng thành Man tộc.
Trong căn phòng tối âm u, một nam tử khoác áo đen ngồi kiết già trên tấm đệm cỏ. Đột nhiên, hắn mở mắt, ánh mắt lạnh lẽo đập vào tấm phù đặt trên bàn. Tờ giấy từ từ hiện lên dòng chữ xanh lục.
Nam tử nheo mắt: "Ồ?"
Trên tờ phù viết: Quân Vô Cực, nghi là đồ đệ Huyền Minh Đồng Lão, nhị giai luyện dược sư, nhị giai linh thực sư, y thuật cao minh, cần thận trọng.
"Quân Vô Cực? Đồ đệ Huyền Minh Đồng Lão? Không chỉ là luyện dược sư, linh thực sư, còn tinh thông y thuật?" Nam tử áo đen nhe răng cười, tiếng cười lạnh như băng vang lên: "Thật là 'mò kim đáy bể' lại hóa ra 'dễ như trở bàn tay'! Để lão phu xem ngươi có bản lĩnh cỡ nào!"
Hắn rời khỏi mật thất, bước qua hành lang dài hẹp, đến trước một tảng đá lớn khắc đầu sói dữ tợn. Sau khi cẩn thận mở cửa đá, hắn cúi đầu nói: "Điện hạ, thuộc hạ đã phát hiện một nữ tử. Nếu Điện hạ dùng nàng để tu luyện, có lẽ sẽ khắc chế được tà khí trong công pháp."
Đây là một gian thạch thất rộng lớn, ánh sáng mờ ảo không đủ để nhìn rõ bên trong. Chỉ thấy bóng một người đàn ông lực lưỡng ngồi kiết già, nửa trên để trần lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, nửa dưới mặc quần da thú. Gương mặt không rõ, chỉ có giọng nói trầm đục vang lên: "Ngươi xác định, nếu bổ vương dùng nàng tu luyện, có thể trừ được tà khí?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nam tử áo đen cúi rạp người, giọng khàn đặc: "Thuộc hạ chưa dám chắc, nhưng nữ tử này vừa là luyện dược sư, vừa là linh thực sư, lại tinh thông y thuật. Hẳn là người sở hữu linh căn Mộc hệ, thiên phú không thấp. Dù không thể hoàn toàn trừ khử tà khí, ít nhất cũng làm suy yếu nó."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Ngay lập tức, gã đàn ông trong bóng tối quát lên: "Vậy còn chờ gì nữa? Mau bắt nàng về đây!"
"Xin Điện hạ kiên nhẫn, thuộc hạ nhất định sẽ nhanh chóng mang nàng tới." Nam tử áo đen khom lưng lui ra, giọng đầy tôn kính: "Điện hạ là hy vọng của cả Man tộc, cầu xin ngài giữ gìn long thể."
Sau khi đóng cánh cửa đá cẩn thận, hắn trở về mật thất, lại lấy ra một tờ phù, viết lên đó hàng chữ Chu quốc. Tờ phù bốc cháy, hóa thành ngọn lửa xanh lục ma quái.
Đồng thời, tại Phong Lang Quan.
Trong thư phòng tối om của một dinh thự nguy nga, một người đàn ông chằm chằm nhìn tờ phù trên bàn. Khi dòng chữ xanh lục dần hiện ra, sắc mặt hắn biến ảo khôn lường. Cuối cùng, hắn thở dài, phẩy tay biến tờ phù thành tro tàn, lặng lẽ rời đi.
Dưới ánh trăng, bóng hắn kéo dài, dần biến dạng theo từng bước chân.
Đêm dần qua đi, ánh bình minh ló rạng, mọi người thức giấc bắt đầu ngày mới. Quân Vô Cực sau khi dùng bữa sáng, dẫn theo Tiêu Kỳ rời phủ. Hôm nay, nàng có hai việc trọng yếu phải làm.