Có lẽ do ánh sáng trong ngục quá mờ, bóng dáng đối phương trông càng thêm cao lớn, mỗi bước tiến tới đều khiến Quân Vô Cực không khỏi căng thẳng.
Quân Vô Cực tò mò hỏi: "Tạ Lưu Cảnh, ngươi đến làm gì?"
Chuyện gì thế này? Đêm qua hắn mới báo tin tìm thấy chìa khóa, sao đã có mặt ở Phong Lang Quan rồi? Tốc độ của hắn nhanh quá!
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Cô không biết rằng, từ khi chia tay cô, Tạ Lưu Cảnh đã phi ngựa không ngừng nghỉ đến Đông Việt Vương Kinh, ngày đêm tìm kiếm manh mối chìa khóa. Hắn còn lén dùng thuật Sưu Hồn tra khảo nhiều người. Vừa tìm được "chìa khóa", hắn lập tức trở lại Phong Lang Quan.
Đêm qua nhận được tin báo từ Tiêu Nhận, lại nghe hắn ta xúi dại, Tạ Lưu Cảnh nhất thời xúc động dùng hộp truyền tống gửi hoa cho Quân Vô Cực. Sau đó hắn tiếp tục gấp đường, vừa mới tới nơi thì Tiêu Nhận báo tin Quân Vô Cực bị Từ Uy bắt đi! Hắn vội vàng bắt Tiêu Nhận dẫn đường đến Từ phủ.
Vừa lẻn vào ngục tối giam giữ Quân Vô Cực, chưa kịp tức giận với cô, hắn đã thấy một người phụ nữ điên cuồng cầm d.a.o c.h.é.m vào mặt cô! Mà Quân Vô Cực ngốc nghếch này thậm chí không biết tránh!
"Nếu ta không đến, làm sao biết ngươi dám liều lĩnh như vậy? Dám lấy thân mình thử nguy hiểm?" Tạ Lưu Cảnh đột nhiên áp sát Quân Vô Cực, tay chạm vào má cô, "Ngươi không coi trọng bản thân đến vậy sao? Vì chuyện nhỏ nhặt, đáng phải mạo hiểm?"
"Ta đã nói với ngươi, nếu gặp kẻ không ưa, cứ bảo Tiểu Đao g.i.ế.c đi, cần gì phải chịu thiệt thòi?"
Quân Vô Cực bị hắn sờ má ngứa ngáy, vội đẩy tay hắn ra: "Đây gọi là mạo hiểm sao? Ta chỉ muốn tương kế tựu kế, xem kẻ đứng sau rốt cuộc có âm mưu gì thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không cần ngươi liều mạng, nghi ngờ ai thì bắt lại dùng Sưu Hồn tra khảo là được." Tạ Lưu Cảnh rõ ràng tàn nhẫn hơn Quân Vô Cực nhiều, "Lúc nãy nàng ta c.h.é.m vào mặt ngươi, sao không tránh?"
"Ta có không tránh đâu, rõ ràng là ngươi ra tay quá nhanh, ta còn chưa kịp động thủ thì nàng ta đã bay rồi." Quân Vô Cực nói đến đây, chợt nhớ đến Từ Phương Phương, vội đẩy Tạ Lưu Cảnh sang một bên để nhìn.
Chỉ thấy Từ Phương Phương nằm bất động trên đất, đã hôn mê bất tỉnh, tư thế còn hơi méo mó. Nhớ lại vẻ mặt dữ tợn đầy hận thù lúc nãy của nàng ta, Quân Vô Cực không nhịn được cảm thấy hả hê. Nhưng nghĩ đến Tạ Lưu Cảnh, cô lại thấy đau đầu.
Hắn đột nhiên xuất hiện, kế hoạch ban đầu của cô e rằng không dùng được nữa. Dùng ngón chân nghĩ cũng biết người này tuyệt đối không đồng ý kế hoạch của cô.
"Ngươi ra tay đúng là nặng, chẳng biết mềm mỏng với phái yếu chút nào." Quân Vô Cực liếc Tạ Lưu Cảnh một cái, trong lòng lại có chút thích thú, "Nhân tiện, ta định tương kế tựu kế, xem kẻ đứng sau có ý đồ gì, ngươi chỉ cần quan sát, đừng phá hoại kế hoạch của ta."
Vừa dứt lời, sắc mặt Tạ Lưu Cảnh đã trở nên khó coi: "Tương kế tựu kế? Ngươi vẫn muốn liều mạng?"
"Ừm, không hẳn là liều mạng, ta sẽ không sao đâu."
"Không được, ta không đồng ý." Tạ Lưu Cảnh nói xong, khinh miệt nhìn Từ Phương Phương trên đất, "Đây chẳng phải có người thay thế sao? Bắt nàng ta đóng thế ngươi là được."
"Nàng ta? Cái này..." Quân Vô Cực kinh ngạc nhìn Tạ Lưu Cảnh, người này đúng là tàn nhẫn! Nhưng đề nghị của hắn nghe cũng không tệ.
Dù sao Từ Phương Phương cũng chẳng phải người tốt, để nàng ta làm tù nhân thay thế cũng được chứ?