Phụ thân ta là đầu bếp nổi danh khắp mười dặm tám thôn, hễ nhà ai có chuyện hỷ hay chuyện tang, đều thích mời người đến chấp chưởng bếp núc.
Năm ta tròn năm tuổi, mẫu thân lâm bệnh qua đời. Phụ thân liền đặt ta ngồi trong chiếc nồi lớn, đẩy theo trên xe gỗ, cùng người rong ruổi khắp làng trên xóm dưới, nấu tiệc dựng mâm.
Nếu là tiệc hỷ, phụ thân sẽ buộc cho ta hai búi tóc nhỏ, cột thêm hai sợi dây đỏ rực, ta liền từ xe nhảy xuống, học theo dáng vẻ người lớn mà chúc mừng:
“Chúc mừng, chúc mừng, trăm năm hảo hợp.”
Chủ nhà nào rộng lượng vui vẻ sẽ cười tươi như hoa, dúi vào tay ta một xâu tiền đồng rồi bảo:
“Đứa nhỏ này thật có tướng mạo vui mắt, lát nữa ra bàn bọn trẻ mà ngồi.”
Còn nếu gặp tang sự, phụ thân dặn ta không được lên tiếng. Ta chỉ nấp yên trên xe, ôm lấy chiếc bát con, lặng lẽ đợi chờ.
Ánh lửa từ bếp lò phản chiếu gương mặt phụ thân đẫm mồ hôi. Một tay người giữ chặt quai nồi, tay kia cầm chiếc xẻng sắt đen nhánh bóng loáng, mạnh mẽ vung lên, cả chảo thức ăn lập tức "xoạt" một tiếng bốc lên giữa không trung, rồi lại rơi xuống nồi một cách vững vàng.
Khi dọn món, người sẽ dùng muôi lách một bên, xới ra hai miếng th-ị-t kho tàu đỏ au đặt vào bát nhỏ của ta. Ta sốt ruột cắn ngay, th-ị-t mềm tan, nóng hổi, hương sốt mặn ngọt lan khắp khoang miệng, thơm lừng đến tận óc.
Tiếp đó còn có rau xào ngó sen, gà nếp hấp lá sen, th-ị-t chua ngọt,... Ta chẳng khác nào con chuột nhỏ, hai má phồng lên nhồi đầy thức ăn.
Về sau lớn thêm một chút, ta đã có thể giúp phụ thân chuẩn bị nguyên liệu.
Dù là tám món hấp hay mười tám món nguội nóng, ta cũng có thể phân loại rõ ràng, c-ắ-t th-á-i đầy đủ, mọi thứ đều sẵn sàng trước khi phụ thân nổi lửa.
Ấy vậy mà, năm ấy gần đến cuối năm, có chuyện chẳng lành xảy ra nơi yến tiệc.
Phủ nhà họ Chu mở tiệc đầy tháng, trên dưới cả phủ cùng cả trăm khách khứa đều bị đau bụng. Họ nhất mực khẳng định phụ thân ta đã hạ độc vào trong món ăn.
Hôm đó ta cũng lén ăn kha khá món vặt, rồi chạy đi chạy lại nơi nhà xí. Người trong Chu phủ đông đúc lộn xộn, chẳng ai để tâm tới một tiểu nha đầu như ta.
Khi ta hay tin, vội vã chạy đến nơi, phụ thân đã bị tr-ó-i chặt tay chân, kẻ khác dùng dây mây gai nhúng nước muối mà quất thẳng lên người người.
Bọn họ tra hỏi phụ thân ta có giở trò mờ ám gì chăng.
Phụ thân khẽ lau vết m-á-u nơi khóe miệng, đáp một câu đanh thép:
“Ta chỉ là kẻ thô phu dựa sức kiếm ăn, sống qua ngày đoạn tháng, có thể mưu mô được điều gì?”
“Trên đời này, nào có ai mong khách khứa ăn uống thỏa lòng hơn ta?”
Trên đường chạy tới, ta cứ nghĩ mãi: khẩu vị mỗi người mỗi khác, nếu thật có ai hạ độc, phải ra tay nơi nào thì mới khiến trăm người đều trúng?
Thở không ra hơi, ta gắng kêu lên:
“Là nước… nước có vấn đề!”
Một ánh mắt sắc lạnh của lão gia nhà họ Chu quét tới, lập tức có gia đinh xông lên bịt chặt miệng ta.
Ta giãy giụa vùng ra, tự tay múc một bát nước từ giếng, ấn đầu con mèo hoang bên tường mà dốc cho nó uống.
Chưa đến một khắc sau, con mèo ấy đã lăn ra, sùi bọt mép, co giật không thôi.
Nghe nói sau đó, quản gia Chu phủ mới chịu bước ra, cúi đầu nhận tội.
Lại thêm một oan hồn uổng tử nơi cõi thế này...