Chẳng mấy chốc, Tạ Diệu Nghi đã ăn ngấu nghiến, hết liền hai bát cơm.
Phát hiện ánh mắt ta đang nhìn, nó lập tức buông đũa, hai má đỏ bừng, trông đầy vẻ ngượng ngùng.
Ta thu lại ánh mắt, lấy một đôi đũa mới, gắp thêm thức ăn cho nó:
“Từ kinh thành đến đây mất hai canh giờ, con lại đứng cả ngày, ăn nhiều một chút cũng chẳng sao.”
“Huống chi, đồ ăn thừa ngày mai đều phải đổ đi, thật lãng phí.”
Đôi mắt Tạ Diệu Nghi đỏ hoe, một hồi lâu, nó mới khẽ đáp lại: “Vâng.”
Đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta lại thấy nhớ Tiểu Thảo.
Giờ giấc của Tạ Diệu Nghi rất quy củ.
Ta vừa g.i.ế.c xong một con lợn ở hậu viện, trời còn tờ mờ sáng thì nó đã thức dậy. Vì cả hai không mấy thân thiết, nên chỉ khi ăn cơm, ta và nó mới nói với nhau được đôi ba câu.
Bình thường, mỗi người một gian phòng, nước sông không phạm nước giếng.
— Dẫu ta chẳng hiểu nổi, một mình ru rú trong phòng cả ngày thì có gì thú vị.
Nó không dám nhìn ta g.i.ế.c lợn.
Tiếng lợn kêu thê lương khiến nó sợ hãi.
Mặc cho ta giải thích: “Nhà họ Chúc chúng ta thực sự g.i.ế.c lợn rất giỏi, tuyệt kỹ chính là một nhát chí mạng, đảm bảo con lợn chỉ kêu được một tiếng, rồi c.h.ế.t ngay tức khắc.”
Tạ Diệu Nghi vẫn không chịu, sắc mặt tái nhợt vì sợ.
Tiểu Thảo thì khác, nó thậm chí còn đứng bên cạnh vỗ tay cổ vũ cho ta.
Nghĩ lại, Tiểu Thảo đúng là một nhân vật kỳ lạ.
Tạ Diệu Nghi gầy gò, trông như một chú mèo bệnh, xương xẩu lộ ra từng khúc.
Khi nói chuyện với người khác, giọng nó lúc nào cũng nhẹ nhàng, mảnh mai, như làn gió khẽ lướt trên mặt hồ xanh, tạo thành từng gợn sóng xuân mềm mại.
Nhưng không sao, ta có kinh nghiệm nuôi lợn, việc chăm người cũng chẳng thành vấn đề.
Chỉ cần túi tiền của ta còn rủng rỉnh, nhất định sẽ không để bụng của ta và Tạ Diệu Nghi phải đói.
Chưa đến nửa tháng, Tạ Diệu Nghi đã có thêm chút da thịt, dù khuôn mặt vẫn không thay đổi mấy, chiếc cằm nhọn vẫn nguyên như cũ.
Mỗi lần Vương đại nương đi ngang nhà ta, bà ta lại réo ầm lên: “Lại thêm một Tiểu Thảo khác nữa đây, gầy nhẳng thế này, chắc chẳng làm được việc gì ra hồn! Theo ta thấy, chi bằng đem hết thịt đó cho nhà ta, để Diệu Tổ của ta ăn mà rạng danh tổ tông!”
Mỗi lần như vậy, Tạ Diệu Nghi chỉ cúi gằm, nhìn đôi giày thêu của mình, như thể bản thân vừa phạm lỗi lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng nó làm gì có lỗi?
Đường đường là một thiên kim tiểu thư, đột nhiên bị bảo rằng mình thực chất là con gái của một đồ tể, nó không ghét bỏ ta, vậy sao ta có thể ghét bỏ nó vì nó không giúp ta làm việc?
Huống hồ, ta cũng chưa từng bắt Tiểu Thảo phải làm bất cứ việc gì.
Tiểu Thảo thích lăn lộn trong bùn, thích chửi người, ta cũng chưa từng ngăn cản.
Cả hai đứa chúng nó đều là m.á.u thịt trong tim ta cả.
Ta kéo Tạ Diệu Nghi vào lòng.
Lần đầu tiên, ta ôm con gái ruột của mình.
“Con không cần để ý đến lời bà ta nói. Coi như… coi như bà ta ngu ngốc.”
Ta vốn định nói “coi như bà ta thả rắm”, nhưng lại sợ cách nói quá thô lỗ sẽ dọa Tạ Diệu Nghi, nên đành chuyển sang cách nói có phần nhã nhặn hơn.
Tạ Diệu Nghi hẳn là đã chịu nhiều ấm ức, những giọt nước mắt lớn rơi lã chã, thấm ướt cả áo ta.
Nó nghẹn ngào hỏi: “Mẫu thân, có phải con rất vô dụng không?”
Ta thở dài: “Không đâu.”
Ta lại sững người, hỏi: “Chờ đã, con vừa gọi ta là gì?”