Nụ Hôn Đầu Của Cậu Chủ

Chương 10



36.

 

Một tuần sau, gian hàng thịt nướng của chúng tôi khai trương.

 

"Chủ quán, cho tôi 10 xiên thịt bò, 5 xiên thịt ba chỉ và 5 xiên tỏi tây."

 

"Tôi lấy 3 xiên cánh gà, 12 xiên thịt cừu..."

 

“Vâng vâng, xin đợi một chút, đồ sẽ có ngay đây ạ.” Tôi phụ trách mời đón khách, ghi đơn và thu tiền, thỉnh thoảng còn giúp đứng thịt nướng. Tay nghề của Văn Thanh rất tốt, chỉ trong vài ngày, khách hàng biết đến quán ngày càng nhiều, công việc kinh doanh phát đạt trông thấy.

 

Tôi bận đến mức không có thời gian đi cắt tóc. Tuy nhiên, giờ này tôi cũng không cần phải cải trang thành đàn ông để đánh lừa cậu chủ Diệp nữa, không phảu sắm vai quản gia Giang nữa, nên tôi buộc tóc lên và muốn nuôi nó dài ra.

 

Mới mở được nửa tháng, mẹ tôi thấy chúng tôi bận rộn liền ra phụ giúp.

 

“Con gái.”

 

"Có chuyện gì vậy mẹ?"

 

Mẹ tôi đến gần tôi, thần bí nói: “Mấy ngày nay có một anh chàng đẹp trai luôn nhìn chằm chằm vào con.”

 

"Anh chàng đẹp trai? Ở đâu? Con có thấy đâu?"

 

Tôi là mẫu người rất thích trai đẹp! Tuy nhiên, đôi mắt của tôi đã bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của Diệp Cẩn Sâm. Cho nên, mặc dù tôi về nhà đã lâu rồi nhưng vẫn chưa có anh chàng đẹp trai nào trong thị trấn lọt vào mắt xanh của tôi.

 

“Ở đằng kia…” Mẹ tôi kéo tôi quay lại, nhưng không thấy ai cả: “Cậu ta đi đâu rồi nhỉ? Vừa rồi mẹ thấy cậu ta đỗ xe bên đường và cứ nhìn con mãi.”

 

"Mẹ, mẹ thật thích đùa! Chợ đêm nhiều người như vậy, làm sao mẹ biết anh ta đang nhìn con chứ?"

 

Tôi chỉ vào Văn Thanh, rồi chỉ vào dì Trương đang lúi húi thu dọn bàn: “Có lẽ anh ta nhìn Thanh Thanh, hoặc có lẽ anh ta nhìn dì Trương…”

 

"Chỗ đó ngay gần đây, mẹ có thể nhìn thấy rất rõ ràng! Hơn nữa, con đi đâu, làm gì cậu ta đều nhìn theo đó!" Mẹ tôi cười nói: "Cậu ta đã ở đây mấy ngày liên tiếp rồi."

 

"Vậy à mẹ?"

 

Lại có anh chàng đẹp trai đến đây? Lại còn đậu xe bên lề đường và nhìn chằm chằm vào tôi? Anh ta biết tôi sao? Là ai vậy nhỉ?

 

“Mẹ, lần sau mẹ gặp anh ta nhớ nhắc con ngay nhé.”

 

37.

 

Buổi tối hôm sau, tầm khoảng chín giờ, mẹ tôi đến gần tôi và nói: “Con nhìn xem, anh chàng đẹp trai mà mẹ nói đến rồi đây!”

 

Tôi quay lại nhìn. Một chiếc siêu xe Lamborghini đỗ bên đường. Dưới ánh đèn đường, người đàn ông cao lớn trong bộ vest đứng dựa vào xe, nhìn về phía tôi. Đúng vào lúc đó, ánh mắt của chúng tôi dường như giao nhau...

 

"Chuyện là thế nào? Cậu ta đến đây gặp con phải không?" Mẹ tôi cười hỏi: "Con gái, nói thật đi. Con có nợ hoa đào nào bên ngoài phải không?"

 

Tôi lắc đầu: "Con không có."

 

Tôi là một quản gia nghiêm túc! Nhiều nhất... tôi cũng chỉ tiếp xúc với anh trong phòng tắm! Nhưng, chuyện của chúng tôi không thể đi xa hơn được phải không? Hơn nữa, trước đây tôi vẫn là một người “đàn ông”.

 

Diệp Cẩn Sâm không chần chờ mà bước về phía bên này!

 

“Cậu ta sắp tới rồi kìa.” mẹ nhắc tôi. Tôi giật mình tỉnh táo lại: "Mẹ ơi, xin hãy giúp con."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mẹ tôi liếc nhìn Diệp Cẩn Sâm và nói với tôi: "Con đã trưởng thành rồi. Dù con đang nghĩ gì... con cũng phải nói ra!"

 

38.

 

Diệp Cẩn Sâm bước đến chỗ tôi. Tôi mỉm cười với anh. Nhưng trông anh có vẻ lạnh lùng, không nói câu nào.

 

Tôi ngập ngừng hỏi: “Anh có muốn ăn thử thịt xiên không?”

 

Anh lắc đầu.

 

Tôi ngượng ngùng gãi đầu: "Đúng vậy, chắc là cậu chủ sẽ không quen với đồ ăn ở những quán ven đường này..."

 

“Tóc của em đã dài ra rồi,” anh đột nhiên nói.

 

Tôi sửng sốt: “Hả?”

 

"Trông khá đẹp."

 

“Haha.” Tôi cười gượng.

 

Anh nhìn tôi từ trên xuống dưới và nói: “Chiếc váy này cũng khá độc đáo, lạ mắt.”

 

“Là quần áo làm việc…” Tôi chợt sửng sốt.

 

Mặc dù tôi có ngoại hình tương đối trung tính nhưng tôi chắc chắn không thể phân biệt được nam hay là nữ khi mặc quần áo phụ nữ.

 

"Diệp Cẩn Sâm, tôi xin lỗi, trước đây tôi..."

 

"Chuyện đã qua rồi."

 

“Cám ơn.” Nói xong, tôi lại nhìn anh, do dự hỏi: “Mẹ tôi nói đã thấy anh ở đây mấy ngày rồi, anh có việc gì ở trong thị trấn à?”

 

Đôi mắt anh hơi tối lại, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở: "Có chút chuyện vặt."

 

"Vậy nếu anh bận … thì cứ đi làm việc của anh đi".

 

“Tôi ngồi một lát.” Anh kéo chiếc ghế cạnh bàn ra định ngồi xuống. Tôi nhanh chóng bước tới, lấy khăn giấy lau ghế. Mặc dù, mặt ghế rất sạch sẽ. Nhưng anh chính là Diệp Cẩn Sâm!

 

Tuy nhiên, Diệp Cẩn Sâm đã cúi xuống nắm lấy tay tôi. Tôi ngước lên nhìn anh đầy bối rối, khó hiểu.

 

“Tôi sẽ tự làm.” Anh lấy lại khăn giấy từ tay tôi.

 

"Anh cứ để tôi, tôi quen với việc này rồi..."

 

Ôi, tôi cảm thấy thật xấu hổ! Trong lúc tôi đang than phiền với chính mình, tôi nghe thấy Diệp Cẩn Sâm nói: "Em không muốn làm việc cho tôi sao?"

 

39.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

"Không, không, em không có!" Tôi nhanh chóng lắc đầu: "Được phục vụ cậu chủ Diệp là vinh dự của Giang Tư Nhai em!"

 

Làm gì có ai có thể kiếm được nhiều tiền như vậy khi làm quản gia chứ?