“…Có thể, một ngày nào đó em sẽ phải quay lại thế giới thật của mình. Giang Tư Nhai của hiện tại có thể biến trở lại là con người lúc đầu, hoặc cũng có thể sẽ c..hết." Nói xong tôi lùi lại.
Diệp Cẩn Sâm đưa tay ra, khóa chặt cánh tay quanh eo tôi và ôm tôi thật chặt trong vòng tay anh.
"Nếu lời em nói là thật... vậy anh càng phải trân trọng em hơn, không để cho em rời xa anh!" Nói xong, anh cúi đầu hôn tôi. Lần này tôi không từ chối anh nữa.
Tôi cũng đáp lại anh bằng một nụ hôn nồng nàn. Nhân vật trong sách thì liên quan gì đến chuyện này? Chỉ cần tôi còn ở đây, anh vẫn là một con người bằng xương bằng thịt và có cảm xúc, có đủ mọi ưu điểm mà tôi mong muốn.
50.
Diệp Cẩn Sâm đã cầu hôn tôi như thế nào?
“Anh sẽ sang tên mười cửa hàng này cho em, tiền thuê nhà mỗi tháng sẽ khoảng năm trăm ngàn. Biệt thự ở nước ngoài này cũng chuyển sang cho em. Ở nhà vẫn còn nhiều lắm. Căn hộ rộng lớn ở trung tâm thành phố này cũng chuyển thành tên em luôn."
“Biệt thự ngay vị trí đắc địa này cũng là dành của em. Nếu sau khi tốt nghiệp A Kỳ và Tiểu Thần đến đó làm việc thì họ sẽ có nơi ở luôn. Ngôi nhà mới ở thị trấn này có môi trường xung quanh rất tốt, sẽ để cho mẹ em đứng tên. Bởi vì bà nói không muốn đi theo em và muốn ở lại quê, tuy nhiên ngôi nhà đang ở này đã cũ rồi, chúng ta cần tìm cho bà một nơi ở mới tốt hơn.”
"Anh biết em đồng ý ở bên anh không phải chỉ vì anh có tiền, nhưng đây là những gì anh muốn dành cho em..."
"KHÔNG KHÔNG ~~~" Tôi bịt miệng anh lại, cười nói: "Một trong những lý do em ở bên anh là vì anh có tiền, anh cực kỳ giàu có! Mà em thì lại là người rất yêu tiền!"
Anh mỉm cười, nắm lấy tay tôi và hôn đi hôn lại. "Không sao, tiền của anh cũng đẹp trai như vẻ bề ngoài của anh, chỉ cần em thích là được!"
"Cậu chủ, anh cũng tự tin quá đấy!"
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
"Cám ơn em vì đã khen ngợi, quản gia Giang. Sao em không thưởng cho anh?" Anh nói và nghiêng khuôn mặt tuấn tú qua.
Tôi đưa tay ra đẩy đầu anh ra. "Đi thôi, đừng làm chậm trễ em phát tài! Em giàu rồi!"
51.
"Con đang làm gì vậy? Con là một tên cướp à?"
Tiếng hét của mẹ gần như làm tôi giật mình muốn đánh rơi ly nước. Tôi uống vội rồi đặt cốc nước xuống.
"Mẹ bình tĩnh nào, bình tĩnh nào."
Tôi nói với bà rằng đây là “tấm lòng thành" của Diệp Cẩn Sâm, và tôi không nỡ từ chối anh.
“Tấm lòng thành sao? Mẹ nghĩ con đây là đang tống tiền người ta thôi!"
"Sao mẹ lại nói vậy? Con không muốn nhận, anh ấy còn không vui kìa mẹ!"
Tuy nhiên, dù tôi có thuyết phục thế nào thì bà cũng không nhận căn nhà đã đăng ký tên mình.
"Được rồi, nếu mẹ không muốn nhận thì... lại sang tên cho con! Hahaha!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mẹ tôi:"……"
Năm phút sau, mẹ tôi dùng chổi lông đuổi đánh tôi không nương tay!
52.
Tuy nhiên, vì mẹ tôi không muốn nhận ngôi nhà kia nên Diệp Cẩn Sâm cân nhắc rồi quyết định mua hai căn khác ở thị trấn. Một căn dành cho Giang Tư Thần. Căn còn lại dành cho Giang Kỳ.
53.
Ba tháng sau, trong tiết trời thu se lạnh, tôi và Diệp Cẩn Sâm bước vào lễ đường làm lễ thành hôn. Vào đêm tân hôn của chúng tôi, tôi đã chân thành nói với anh ấy: "Cảm ơn anh, Diệp Cẩn Sâm."
Riêng các cửa hàng đã mang lại cho tôi nguồn thu khổng lồ. Đây là những tài sản tôi được “tặng” trước khi kết hôn. Chẳng may nếu một ngày “Giang Tư Nhai” không còn trên đời này nữa, cuộc sống của các em tôi sẽ không quá khó khăn nữa, mẹ tôi cũng sẽ không phải dồn hết tâm sức để nuôi sống gia đình như thuở còn trẻ.
Diệp Cẩn Sâm cười mờ ám nhìn tôi: "Vậy em biết anh muốn gì sao?"
Tôi ngước lên nhìn anh: “Anh muốn gì?”
Anh cúi đầu hôn thật mạnh vào đôi môi đỏ mọng của tôi: “Ăn thịt em.”
Ngoại truyện: Diệp Cẩn Sâm
1.
Lần đầu tiên tôi gặp Giang Tư Nhai là khi tôi trở về sau chuyến công tác kéo dài hơn nửa tháng. Tôi mệt mỏi đến nỗi ngay cả khi nhìn lên bầu trời cũng cảm thấy xám xịt, ỉu xìu.
"Xin chào cậu chủ! Tôi là quản gia mới, Giang Tư Nhai!"
Bên tai tôi chợt nghe một giọng nói êm tai và du dương như tiếng nước chảy. Tôi chợt nhìn lên. Cậu ấy mặc bộ đồng phục người làm nhưng đứng đó dường như được tắm trong ánh nắng mùa xuân, khiến mọi người chói mắt.
Chỉ là……Cậu ấy là con trai và đẹp một cách hoàn hảo! Tôi thầm nghĩ.
“Ừ.” Tôi lạnh lùng gật đầu.
Khi cậu ấy nhiệt tình mang hành lý cho tôi lên lầu đưa vào trong phòng, tôi hỏi cậu ấy: “Cậu có biết nội quy riêng của tôi không?”
"Cậu chủ, cậu yên tâm, quản gia trước đây đã căn dặn tôi mọi thứ, tôi nắm được rồi ạ!"
"Tốt lắm, vậy cậu ra ngoài đi."
“Vâng, cậu chủ.” Cậu ấy mỉm cười rạng rỡ với tôi.
2.
Sau đó thì tôi có vài thay đổi bất thường mà chính tôi cũng không nhận ra?