Hắn nhìn Kỷ Vân Thư bằng đôi mắt đen sâu thẳm, hồi lâu vẫn không nói gì.
Kỷ Vân Thư nghiêng đầu, khẽ hừ một tiếng:
"Được thôi, ngươi không muốn nói thì cứ coi như ta chưa hỏi gì. Mấy lời ta vừa nói, ngươi cứ xem như chưa nghe thấy. Nhưng nếu bây giờ ngươi vẫn muốn chết, vậy thì nhanh lên một chút. Ta không cản ngươi, nhưng cũng đừng chần chừ. Nếu bên ngoài có người vào, chỉ sợ ngươi lại bị điểm huyệt. Đến lúc đó, nếu trên người có chỗ nào ngứa mà không gãi được, e rằng còn khó chịu hơn cả bị dao cắt."
Nàng từng trải qua cảm giác đó rồi!
Thật sự là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Người kia nhíu mày, trong ánh mắt lạnh lùng hiện lên một tia kinh ngạc.
Hắn thầm nghĩ: Người này nói chuyện thật kỳ quặc!
Theo lẽ thường, không phải người này nên rút dao kề cổ hắn, ép cung tra khảo hay sao? Không phải hắn ta nên nghĩ mọi cách ngăn cản hắn tự sát, sau đó dày vò hắn đến mức sống không bằng chết? Hoặc cùng lắm cũng phải giữ hắn lại, đợi đến khi đồng bọn đến cứu rồi tóm gọn cả lũ chứ?
Thế nhưng hắn ta lại vòng vo một hồi, nói hết một tràng dài, cuối cùng chỉ bảo hắn coi như chưa nghe thấy gì. Lại còn... cổ vũ hắn tự sát? Không chỉ cổ vũ, mà còn giục hắn làm nhanh lên?!
Thật đúng là người kỳ quái!
Để thể hiện sự chân thành trong lời nói, Kỷ Vân Thư dứt khoát xoay người sang chỗ khác.
"Ta giúp ngươi trông cửa, ngươi cứ làm đi. Nhưng mà... đừng để máu bắn lên y phục ta. Ta chỉ là một thư sinh nghèo, quần áo chỉ có mấy bộ như vậy, nếu bị vấy bẩn, giặt không sạch thì phiền lắm. Ngươi cũng biết đấy, người xuất thân hàn môn như ta chẳng có bao nhiêu bạc, mỗi ngày chỉ có dưa muối củ cải qua bữa, nếu—"
Nàng còn định thao thao bất tuyệt tiếp tục.
Nhưng phía sau có người đã cắt ngang.
"Là phụng mệnh!"
Không khí bỗng chốc trầm xuống.
Khoảnh khắc ấy, Kỷ Vân Thư cũng im lặng, khóe môi hơi cong lên, nụ cười hiện rõ vẻ hài lòng.
Chiêu "dục tình cố túng" này, nàng dùng rất đúng chỗ.
Nàng xoay người lại, nhìn về phía người đang nằm trên giường, thu lại vẻ hờ hững trước đó, nghiêm túc hỏi:
"Phụng mệnh ám sát một vị Vương gia?"
Người kia khẽ cười, nhưng gương mặt tái nhợt càng trở nên tàn nhẫn. Đôi mắt âm trầm lóe lên sát khí ngập trời.
"Vị Vương gia đó đáng chết."
"Tại sao?"
"Hắn đáng chết thì chính là đáng chết. Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng thân cận với hắn quá."
"Vì sao?"
"Để tránh sau này..."
"Sau này thế nào?"
Những câu hỏi liên tiếp khiến hắn bất giác cứng họng. Đột nhiên nhận ra mình đã lỡ lời, hắn lập tức đổi giọng: "Dù sao ta cũng đã rơi vào tay các ngươi, dù sao cũng phải chết. Muốn biết gì thì tự đi mà tra."
Kỷ Vân Thư không nhịn được cười than: "Ngươi cũng thật bướng bỉnh."
"Ngay cả chết cũng không sợ, quật cường thì tính là gì."
"Cũng đúng."
Người kia im lặng.
Đột nhiên, Kỷ Vân Thư như nghĩ ra điều gì, mắt sáng lên: "À này, nếu ngươi thật sự muốn chết, sao không giúp ta thử một liều dược?"
Nàng lấy ra một chiếc bình nhỏ, xoay xoay trong tay rồi tùy ý ném lên tấm chăn loang lổ vết máu.
"Đây là độc dược ta mới chế, không biết có hiệu quả không. Dù sao ngươi cũng muốn chết, vậy trước khi đi, coi như làm người có ích lần cuối, giúp ta thử xem nó có tác dụng không. Nếu có, ngươi chết cũng có ý nghĩa, năm sau ta nhất định đốt tiền giấy cho ngươi. Còn nếu không hiệu quả, thì ngươi cứ tìm cách khác mà chết, ta cũng không ngăn cản."
Chữ "chết" thốt ra từ miệng nàng nhẹ tênh, như thể chỉ là chuyện vặt vãnh trong nhà.
Người nọ nhướn mày: "Độc dược?"
"Sao? Không dám?"
"Dám!"
Hắn bắt lấy chiếc bình, nhìn nàng cười nhạt, rồi không do dự mở nắp, uống cạn trong một hơi.
Không chừa lại dù chỉ một giọt.
Dược phát tác rất nhanh, chỉ trong vài giây, hắn liền phun ra một ngụm máu. Tấm chăn vốn đã loang lổ, giờ càng thêm thảm hại. Hắn ôm ngực, cơ thể nghiêng đi, cố nâng mắt nhìn Kỷ Vân Thư đang đứng bên giường.
"Có thể chết trong tay ngươi, ta không oán hận. Cũng không hối tiếc."
Dứt lời, mắt hắn trừng lớn, hơi thở tắt lịm.
Đã chết!
Thân thể ngã xuống, lăn thẳng xuống đất.
"Phịch!"
Nghe tiếng động lớn bên trong, Cảnh Dung lập tức lao vào.
Thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt hắn sững lại, vội vàng kiểm tra hô hấp của người kia.
Người, thực sự đã chết.
"Hắn làm sao vậy?"
"Nàng muốn chết, ta liền thành toàn."
Giọng điệu nhẹ nhàng như ban nãy, thậm chí còn mang theo vài phần thản nhiên.
Cảnh Dung cứng họng, không thốt nên lời.
Mộ Nhược lập tức bước vào, nhìn thấy người nằm trên mặt đất, đầy miệng là máu, liền vội vàng tiến lên bắt mạch.
Xác định người kia thật sự đã chết, hắn không khỏi tiếc hận thở dài, chân mày nhíu chặt.
"Tốn cả đêm cứu một người, vất vả lắm mới giữ được cái mạng, kết quả lại chết như thế này." Cắn răng, hắn hạ giọng thốt ra một câu tàn nhẫn, "Về sau tuyệt đối không tùy tiện cứu người nữa! Danh tiếng thần y của ta bị hủy sạch rồi!"
Chờ người bị kéo đi, Kỷ Vân Thư mới thu lại dáng vẻ nhàn nhã ban nãy, sắc mặt trầm xuống, nghiêng đầu hỏi Cảnh Dung: "Thật sự là độc dược sao?"
Cảnh Dung cười nhạt: "Mộ Nhược phối dược, luôn có chút quái dị, nhưng hắn đã nói không có độc, vậy nhất định là độc."
"Bước tiếp theo tính toán điều tra thế nào?"
"Chờ. Chờ hắn sống lại ở bãi tha ma."
.....Edit: Emily Ton.....
Đêm khuya.
Tại sườn núi phía tây huyện thành Ngự Phủ, ven con đường lầy lội phủ đầy cỏ dại, khe suối xa xa đưa tới từng cơn gió lạnh thổi tới, khiến cây cỏ xung quanh rung động sàn sạt.
Âm thanh ấy kéo dài, lan đến một cái hố lớn phía sau đỉnh núi.
Hố sâu do con người đào ra, nhìn từ xa thì không có gì kỳ lạ, nhưng nếu tiến gần, chắc chắn sẽ khiến người ta rợn tóc gáy.
Trong hố, thi thể ngổn ngang, chất chồng thành từng lớp, có cái đã thối rữa, có cái chỉ còn trơ xương trắng, có cái máu thịt bầy nhầy, giòi bọ lúc nhúc bò khắp nơi.
Cảnh tượng trông như một cỗ máy nghiền xác khổng lồ, vừa tanh tưởi vừa ghê rợn.
Những thi thể này, phần lớn là bá tánh nghèo đói chết hoặc những kẻ vô danh không ai nhận, vì không có tiền an táng hay chẳng ai buồn đào mộ, nên bị quẳng thẳng vào bãi tha ma.
Người bị Cảnh Dung ra lệnh ném đến đây, chẳng bao lâu sau đã bị mùi hôi thối nồng nặc làm cho tỉnh lại.
Chưa kịp mở mắt, hắn đã bị một cơn ho sặc sụa kéo đến suýt ngạt thở, toàn bộ độc dược vừa uống đều phun ra sạch. Sắc mặt tái nhợt lập tức đỏ bừng.
Đến khi nhìn rõ xung quanh, hắn lập tức kinh hãi.
Cúi đầu xuống, hắn nhìn thấy một cái xác nữ với khuôn mặt thối rữa, hốc mắt trống hoác bị móc đi, đang đè nặng trên người mình.
"A!"
Cho dù đã chứng kiến vô số cảnh giết chóc cùng tử vong, hắn vẫn không khỏi lạnh toát sống lưng.