An thường trong viện, bốn bề địch nhân.Sau khi Kỷ Vân Thư đào tẩu, người trong viện là Xảo Nhi và Trang Nhi bị bắt, Thời Tử Câm cũng sa vào tay địch.Văn phu nhân lập tức phái người truy đuổi!
Trong gian tiểu thất nơi Kỷ Vân Thư vừa an toàn rời đi, Tiểu Tịch Nguyệt lúc này mới buông tay, đôi mắt đỏ bừng nhìn mẫu thân mình, tràn đầy khó tin.
"Nương, chẳng phải người nói rất thích ca ca sao? Vì sao lại muốn giết huynh ấy?" Giọng nàng nghẹn ngào.Nhưng Văn phu nhân hoàn toàn không để tâm đến nàng.
"Vì sao? Ca ca đối tốt với con, huynh ấy là người tốt... Nương, vì sao muốn giết huynh ấy? Vì sao chứ?"
Bốp!Một cái tát vang dội giáng thẳng lên gương mặt trắng nõn của Tiểu Tịch Nguyệt.
"Cút ngay!" Văn phu nhân quát lớn.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tiểu Tịch Nguyệt bị đánh.Dấu tay in rõ trên má, nàng khẽ hít mũi, ôm lấy mặt, đôi mắt to tròn đầy kinh ngạc và khiếp sợ, ánh lệ lấp lánh.Nàng nhìn mẫu thân đứng trước mặt mình, chẳng cảm thấy đau đớn, chỉ thấy xa lạ.
Người như vậy... nàng chưa từng gặp bao giờ.
Một lúc sau, nàng mới nghẹn ngào nói:"《Khổng Mạnh》 dạy, thánh hiền lấy hiếu làm đầu. Nhưng 《Tiền Kinh》 lại nói, nếu bất phân thiên địa, hiếu cũng trở thành sai. Ca ca không sai, là nương muốn giết huynh ấy. Nữ nhi tôn sùng 《Tiền Kinh》, có gì sai đâu?"
Ai cũng nói Tiểu Tịch Nguyệt của Văn gia dù còn nhỏ tuổi đã thông minh lanh lợi, đọc muôn vàn sách.Lời nói ấy, quả thật chẳng lấy gì làm lạ.
Ánh mắt Văn phu nhân khựng lại, bàn tay vừa tát nữ nhi vẫn còn run rẩy, ánh nhìn sắc bén dần thu lại.
"Tịch Nguyệt..." Giọng bà khẽ run, mang theo áy náy, "Nương không cố ý... chuyện này, con sẽ không hiểu được. Nương không muốn giết huynh ấy, là muốn bảo vệ huynh ấy."
"Nói dối! Người đang nói dối!"
"Nương không lừa con."
Văn phu nhân đưa tay định chạm vào thân hình nhỏ bé ấy, nhưng Tịch Nguyệt đã nghiêng người né tránh, như thể nàng đang đối mặt với một con ác quỷ.
Giọng nói non nớt, cao vút, đầy phẫn nộ: "Nương là người xấu!"
Dứt lời, nàng ôm mặt chạy đi.Văn phu nhân đứng tại chỗ, hối hận không thôi.
Nhưng —Lúc này không phải lúc để bà hối hận.
Bà bước tới trước mặt Thời Tử Câm vừa bị bắt, cất giọng bình thản:"Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Ngươi vẫn luôn âm thầm bảo hộ Kỷ tiên sinh, ta còn chưa kịp nói lời cảm tạ."
Ánh mắt Thời Tử Câm lạnh lùng như băng, sắc như kiếm, như thể trong ánh nhìn ấy giấu cả kịch độc chí mạng.
"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta," nàng nói tiếp, "Công tử nhà ngươi sẽ không sao. Hơn nữa, dưới bầu trời này, nếu có kẻ dám tổn hại hắn, ta sẽ là người đầu tiên lấy mạng kẻ đó."
Bà ta rốt cuộc là ai?Đó là câu hỏi đang xoáy sâu trong lòng Thời Tử Câm.
Nhưng nàng vẫn im lặng, ánh mắt vẫn luôn lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mặt.
Văn phu nhân tránh ánh nhìn ấy, quay sang Xảo Nhi và Trang Nhi.Hai nha hoàn sớm đã bị dọa đến mất hồn, toàn thân run rẩy, trán đổ mồ hôi lạnh, mắt mở to đầy sợ hãi.Ai mà chẳng sợ chết?
Văn phu nhân dặn dò người bên cạnh đang áp giải họ:"Đừng làm tổn thương đến tính mạng của chúng."
"Rõ!"
Xảo Nhi và Trang Nhi đưa mắt nhìn nhau, vẻ kinh hãi cũng vơi đi đôi chút.
Phía trước, Tả Nghiêu đã dẫn theo người của huyện nha cùng một nhóm cao thủ võ lâm không rõ lai lịch, quét sạch toàn bộ người trong viện.Đám thị vệ không kịp phản ứng đều bị trói chặt, gom thành một đống.
Ngay cả Đường Tư cũng nằm trong số đó.Chỉ có Mộ Nhược là không thấy bóng dáng.
Không ai ngờ được, chân trước Cảnh Dung vừa rời đi, thì chân sau Tả Nghiêu đã trở mặt.Một ổ phản loạn, vậy mà lại bắt được toàn bộ người của Cảnh Dung.May thay, không ai mất mạng.
"Đồ cẩu quan, ngươi tốt nhất giữ cho cô nãi nãi này sống sót, bằng không, ta lấy cái mạng chó của ngươi!" Đường Tư gầm lên giận dữ.
Khuôn mặt Tả Nghiêu vốn quen khúm núm, lúc này lại trở nên nghiêm nghị, thần sắc hoàn toàn thay đổi.
Không thèm để tâm tới Đường Tư, Tả Nghiêu quay đầu nhìn đám người bị trói chặt dưới đất, chất vấn:"Còn thiếu một người, đâu rồi?"
Ông ta hỏi, dĩ nhiên là hỏi Mộ Nhược.Nhưng không ai trả lời.
"Bản quan không có..." Chữ "kiên nhẫn" còn chưa kịp nói hết —
Đường Tư đã trừng mắt, giọng châm chọc:"Cái gì mà bản quan? Ngươi chẳng qua chỉ là cẩu tặc, ngũ mã phanh thây cũng chưa đủ đền tội!"
"Ngươi còn dám mạnh miệng?" Tả Nghiêu nghiến răng.
"A phi!"Đường Tư hừ lạnh, "Cô nãi nãi nói toàn lời thật. Ngươi nghe kỹ đây—ngươi cùng đám người kia câu kết làm loạn, tham ô Chẩn Tai ngân của triều đình, còn xứng làm quan? Cứ chờ đó, các ngươi nhất định sẽ chết không có chỗ chôn."
Tả Nghiêu giận đến run người, đôi mắt lõm sâu ánh lên tia lửa, cố sức kiềm chế cơn giận.
Ông ta lạnh giọng:"Đường cô nương, ngươi không phải người Đại Lâm, vốn chẳng nên dính vào phân tranh trong triều. Bản quan cho ngươi một cơ hội—nói cho ta biết tên họ Mạc kia đang ở đâu. Chỉ cần ngươi mở miệng, ta có thể tha cho ngươi một con đường sống."
Đường Tư mắt đảo tròn, nở nụ cười giảo hoạt.
"Được a, ngươi lại đây, ta nói cho ngươi biết."
Tả Nghiêu thật sự bước đến gần.
"Gần thêm chút nữa."Ông ta lại tiến gần hơn chút nữa."Lại gần chút nữa."
Ông ta nghiêng người ghé sát.
"A phi!"Đường Tư bất ngờ phun một búng nước miếng thẳng vào mặt ông ta, sau đó phá lên cười như điên.
Tả Nghiêu tức muốn hộc máu, vội vàng dùng tay áo lau mặt."Ngươi tìm chết!"
Ông ta giơ tay định tát.
Nhưng —Cuối cùng vẫn buông xuống, chỉ tức đến mức mặt đỏ gay.
Đường Tư tràn đầy khinh thường, nói: "Cẩu quan, rõ ràng là ta đang cho ngươi một cơ hội! Bây giờ thả chúng ta còn kịp, đợi đến lúc Vương gia dẫn người quay lại, ngươi còn có thể giữ được mạng. Nếu không... ta nhất định xé ngươi thành trăm mảnh, vứt cho lang sói gặm xác!"
"Vương gia?" Tả Nghiêu cười khẩy, hừ lạnh: "Hắn có còn sống trở về được hay không, còn chưa chắc đâu!"
....Edit: Emily Ton...
Kỷ Vân Thư vốn không biết cưỡi ngựa, chỉ là năm xưa từng được Kỷ Bùi dắt đi vài lần, kỹ xảo ấy nàng vẫn còn nhớ rõ.Sau khi thoát thân, nàng một đường thúc ngựa, lao thẳng tới vùng ngoại ô, hướng về phía trang viên tơ lụa Tư gia.
Lúc này, bên ngoài cổng trang viện—Trọng binh canh giữ!
Tất cả đều vận hắc lân giáp, trên ngực trái thêu đầu hổ dữ tợn, giáp vai xếp tầng, cổ và trán buộc vải đỏ, lưng đeo trường kiếm, đôi mày kiếm sắc như dao.Trận thế nghiêm ngặt, sát khí bừng bừng!Phấn chấn, oai phong!Nhưng trang phục ấy, không giống quân sĩ Đại Lâm, cũng chẳng thuộc về biên cương.
Ngựa Kỷ Vân Thư vừa tới gần cổng, nàng vội vàng kéo cương, suýt nữa ngã nhào xuống đất. Một đường xóc nảy đã khiến nàng sức cùng lực kiệt, dạ dày cuộn lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.Chẳng khác nào say xe.
Gắng gượng cơ thể rã rời, nàng xuống ngựa, từng bước khó nhọc tiến về phía cổng lớn.
Đám binh lính ngoài cổng lập tức giơ kiếm chĩa thẳng vào nàng, sát khí lẫm liệt, nhưng vẫn chưa ra tay ngay lập tức.
Kỷ Vân Thư cắn chặt môi, nắm chặt tay, ánh mắt lướt nhanh một vòng, sau đó từ trong tay áo lấy ra một vật, siết chặt trong lòng bàn tay.
Giọng nói như băng.Đám binh sĩ không hề thu kiếm, ngược lại còn bước lên một bước, khí thế áp bức.
Kỷ Vân Thư hiểu rõ, chỉ cần nàng tiến thêm nửa bước, mũi kiếm kia sẽ không chút do dự xuyên qua người nàng.
Lông mày dài nhíu lại, nàng đột ngột buông tay.Một khối ngọc bội màu huyết cam rơi khỏi lòng bàn tay, vướng nơi sợi dây tết, đong đưa dưới ánh sáng, khẽ rung nơi đầu ngón tay.
Ngọc bội xoay nhẹ trong không trung rồi rơi xuống bàn tay mở rộng.Một mặt khắc đầu hổ, mặt kia là chữ "Tuất" tinh tế.
Binh sĩ vừa trông thấy ngọc bội, trường kiếm trong tay run lên, đồng loạt lùi về sau vài bước, ánh mắt nhìn nhau bối rối—Giống như vừa đối mặt với một mãnh hổ giữa chốn núi sâu.