Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 609: Chia quân phân tán.



Nhưng đáp lại hắn lại là ——"Triệu Hoài nói không sai, hắn chết vẫn chưa hết tội." Văn Bàn Thạch mắt đầy bi thương, đôi mắt đỏ hoe, nghiến chặt răng đè nén nỗi đau trong lòng. "Kẻ dám làm hại Tiểu Thế tử, bất kể là ai, đều phải có kết cục như thế."

Lâm Phong là do ông một tay nuôi lớn, chẳng khác gì nửa đứa con ruột. Sao ông có thể không đau lòng?

Văn Nhàn mặt đầy thống khổ, cánh tay vô lực buông thõng, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất. Hắn như hoàn toàn sụp đổ, quỳ rạp trước mặt Văn Bàn Thạch, khóc rống không thành tiếng.

Chung quanh, không ai nói lời nào.Không khí nặng nề đến mức khiến người nghẹt thở.

Nhìn cảnh tượng đầy máu và thi thể khắp viện, Kỷ Vân Thư cũng không khỏi đỏ mắt.

Khắp Lạc Viện tràn ngập mùi máu tanh...

Cuối cùng, Cảnh Dung hạ lệnh phong tỏa Tư gia và Văn gia, cấm tiết lộ bất kỳ điều gì ra ngoài. Đối với bên ngoài, đồng loạt đưa ra lý do: người hai nhà bị nghi ngờ liên quan đến việc buôn lậu hàng cấm, toàn bộ bị áp giải vào đại lao Ngự Phủ.

Tất cả những người có liên quan đều bị giam giữ.Chỉ trong thời gian ngắn, nhà lao đã nhét thêm hơn mười người, náo nhiệt không khác gì chợ phiên.

Chỉ có Tả Nghiêu – huyện lệnh Ngự Phủ – là may mắn thoát tội.Không phải tha cho ông ta, mà là vì ông ta là quan đứng đầu một phương. Nếu đến cả ông ta cũng bị giam, e rằng sẽ gây ra dư luận trong dân chúng, không khéo còn chọc đến kinh thành.

Một khi việc của Tiểu Thế tử và chuyện cũ của phủ Quốc Công bị truyền ra, sẽ không thể dẹp yên.

Tại An Thường viện.

Đường Tư đang dạy dỗ Tả Nghiêu.

Roi không ngừng quất xuống, vừa đánh vừa mắng:"Ngươi cũng dám trói ta? Không đánh chết coi như ngươi may mắn!"

Chỉ là, Cảnh Dung muốn giữ lại mạng ông ta, tạm thời để ông ta tiếp tục giữ chức huyện lệnh, nên Đường Tư dù không cam lòng, cũng đành phải thuận theo. Tuy nhiên, cơ hội dạy dỗ thì vẫn phải tận dụng cho đủ.

Trong viện, tiếng kêu thảm thiết của Tả Nghiêu vang lên từng hồi, chẳng khác gì heo bị chọc tiết.

Còn trong phòng lại yên ắng đến mức đáng sợ.

Cảnh Dung đứng trước khung cửa sổ mở rộng bên trái, ánh mắt trầm sâu nhìn xuống vũng nước nhỏ dưới chân. Gió nhẹ lướt qua mặt nước, gợn lên một làn sóng mỏng manh.

Hồi lâu ——

"Nói đi."

Giọng hắn nhạt nhòa, không nghe ra chút cảm xúc.

Chuyện đến nước này, Kỷ Vân Thư cũng không còn lý do để giấu giếm.Nàng lấy ra miếng ngọc bội, lên tiếng: "Khối ngọc này, là một trong hai khối hổ phù mà Ngự Quốc Công nắm giữ. Chỉ cần hai khối hợp lại, có thể điều động mười vạn đại quân ẩn thân dưới trướng Ngự Quốc Công."

"Mười vạn?"

Mộ Nhược trợn tròn mắt, suýt nữa không kìm được mà bật dậy, "Chẳng trách đám người kia gan to bằng trời đến thế, thì ra là có mười vạn đại quân chống lưng phía sau. Nhưng... mười vạn quân? Tự lập doanh trại, vượt quá năm ngàn đã phải tấu lên triều, sao có thể giấu nổi mười vạn người?"

"Chia quân phân tán."

"Chia quân phân tán?" Mộ Nhược lặp lại bốn chữ, đầu óc xoay nhanh như chớp, "Ý ngươi là, mười vạn binh lính đã bị phân tán khắp nơi, cải trang thành sơn phỉ, cho nên Triệu Hoài mới xuất hiện ở đây? Vậy nói cách khác, Cao Sơn trại... cũng là một nhánh trong số đó?"

Quá điên rồ!

Kỷ Vân Thư gật đầu: "Mười vạn đại quân đó là Ngự Quốc Công chuẩn bị cho Tiểu Thế tử. Dù ông ấy có chuyện gì xảy ra, vẫn sẽ còn lại quân đội trong tay."

"Nhưng... ngươi đâu phải Tiểu Thế tử? Ngươi là nữ tử. Vậy ngọc bội này từ đâu——"

"Vệ Dịch."

"Cái gì?"

Mộ Nhược sững người, mồ hôi lạnh toát cả sống lưng, đôi mắt mở to không thể tin nổi.

"Vệ Dịch... là Tiểu Thế tử của Ngự Quốc Công phủ?"

Hắn bật dậy khỏi ghế, tay va vào bình rượu trên bàn.Choang một tiếng.Vỡ tan.

Mọi thứ giờ đây rối như tơ vò.Đây chắc chắn là chuyện ly kỳ nhất hắn từng nghe kể từ khi bước chân vào giang hồ.

Bấy giờ, Cảnh Dung vẫn luôn im lặng từ đầu tới cuối, khẽ ho một tiếng, chậm rãi đóng khung cửa sổ trước mặt lại, sau đó xoay người, ánh mắt rơi lên người Kỷ Vân Thư.

Ánh mắt hắn vẫn cực kỳ lạnh lẽo.

"Nàng làm sao biết được chuyện này?" Hắn hỏi.

Kỷ Vân Thư mím môi: "Lý lão tướng quân."

"Lý lão tướng quân?" Hắn khẽ nhíu mày. "Trước đó nàng ra khỏi thành chặn đường ông ta, cuộc nói chuyện giữa hai người là về việc này? Cho nên nàng mới thả ông ta đi?"

"Đúng vậy." Nàng đáp. "Lần đó phóng đèn lồng dẫn lửa, thiêu cháy Đồng Nhân Điện, mục đích của ông ta không phải để ám sát Hoàng thượng, mà là muốn giá họa cho chàng, khiến chàng bị bắt giam, từ đó không thể điều tra vụ án Lâm Kinh. Bởi vì ông ta sợ rằng nếu đào lại mộ của người trong phủ Ngự Quốc Công, chàng sẽ phát hiện ra —— mộ của tam phu nhân, người từng được ghi là khó sinh mà mất, vốn trống không. Khi ấy, chân tướng về việc Tiểu Thế tử từng bị cho là chết non vẫn còn sống sẽ bị lộ ra."

Nàng nói một hơi dứt lời.

Sắc mặt Cảnh Dung không chút gợn sóng, tiếp tục hỏi: "Vậy các nàng đã giao dịch gì? Vì sao nàng lại thả ông ta đi?"

"Ông ta đồng ý, nếu ta có thể chứng minh vụ án không liên quan đến Hoàng thượng, thì khi tìm được Tiểu Thế tử, ông ta sẽ mang hổ phù còn lại ra, giải tán toàn bộ mười vạn đại quân. Từ đó, không được phép đe dọa Đại Lâm."

"Chuyện này... là điều nàng vẫn luôn không chịu nói ra?"

"Đúng vậy."

"Nàng đã biết Vệ Dịch là Tiểu Thế tử của phủ Ngự Quốc Công?"

"Phải."

"Nếu không có chuyện xảy ra hôm nay, có phải nàng định tiếp tục giấu diếm?"

"Phải."

"Vậy làm sao nàng biết được ngọc bội kia chính là hổ phù? Lại làm sao xác nhận Vệ Dịch chính là Tiểu Thế tử?"

"Phúc bá." Nàng đáp. "Người âm thầm hộ tống Tiểu Thế tử rời đi năm xưa chính là ông ấy. Tam phu nhân chết trên đường rời khỏi kinh thành, chính ông đã đưa Tiểu Thế tử đến cho phu thê Vệ gia nuôi dưỡng. Trong quãng thời gian chúng ta dừng lại ở Cẩm Giang, ta phát hiện ra bí mật này."

Cảnh Dung lạnh nhạt nhìn nàng, dường như chẳng hề kinh ngạc.Dẫu sao, hắn vừa trải qua một trận gió tanh mưa máu.

Thật lâu sau ——Hắn chậm rãi nói: "Vậy thì, bọn họ... càng không thể để lại."Giọng nói lạnh lẽo, đầy sát ý.

"Vì sao?" Kỷ Vân Thư hỏi.

"Ngự Quốc Công để lại mười vạn đại quân, không chỉ để hộ tống Tiểu Thế tử. Bất kể chân tướng cuối cùng là gì, bọn họ cũng sẽ không chịu buông tay."

"Sẽ không đâu."

"Sẽ không?" Cảnh Dung nhếch môi cười khẽ, "Dù thật sự không phải 'cố vị quét kinh', nhưng lòng dã tâm... vĩnh viễn là thứ nàng không nhìn thấy được."

Hắn thu lại ánh mắt, lại xoay người bước đến bên khung cửa sổ đã khép kín.Ánh mắt dần dần trở nên mờ mịt.

Thật lâu ——Hắn vẫn không nói thêm một lời nào.

...Edit: Emily Ton....

Đêm đó, Kỷ Vân Thư trằn trọc mãi không ngủ được.Nằm trên giường, nàng trở mình hết lần này đến lần khác.

Sau đó, nàng không rõ mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Lúc mở mắt ra, nàng phát hiện mình đang đứng trong lạc viện của Tư gia, xung quanh là vô số người.Không—Là vô số thi thể.

Nàng đứng lặng, bước chân không ngừng lùi lại.Bỗng dưng, từng thi thể nằm rạp dưới đất kia đột ngột mở bừng mắt, đồng loạt nhìn về phía nàng.Máu tươi chầm chậm trào ra từ mắt, mũi, miệng và tai bọn họ...

Khắp nơi, máu lênh láng như triều dâng, ngập cả chân núi.

Nàng kinh hãi thối lui, bàn chân trượt phải vũng máu, mất đà ngã ngửa ra sau.Toàn thân như bị huyết sắc nuốt chửng...

Khuôn mặt nàng phủ đầy hoảng loạn, hai tay vô thức siết chặt, cố tìm một cọng rơm cứu mạng — nhưng chẳng nắm được gì.

Bên tai bỗng vang lên chính giọng nói của mình:"Chuyện long tử đoạt đích*, xưa nay đều ứng nghiệm." (*龍子奪嫡的故事,從來都是應驗的 = Câu này mang hàm ý rằng những cuộc tranh đoạt ngôi vị giữa các hoàng tử là điều không lạ trong lịch sử, và hầu như đều trở thành hiện thực, ứng với quy luật quyền lực trong hoàng thất.) {Edit: Wattpad - Emily Ton}

Lại dường như nghe thấy lời Khổng Ngu từng nói trước lúc chết:"Nếu có một ngày, A Dung rơi vào vòng xoáy tranh đấu không lối thoát, ta hy vọng ngươi có thể kéo hắn quay đầu."

Tiếp theo đó là tiếng gọi quen thuộc —Cảnh Diệc!Cảnh Diệc!

Thanh âm dần xa, càng lúc càng mơ hồ...

"Ách!"

Nàng choàng tỉnh, bật dậy từ trên giường.Mồ hôi đẫm lưng, thấm ướt cả áo gối.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com