Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 616: Bồ Tát sống



Văn Bàn Thạch lên tiếng, thay mặt mọi người hỏi.

Cảnh Dung nói: "Như thế nào? Ngươi hy vọng bổn vương giết sạch các ngươi sao?"

"......"

"Nếu các ngươi thật sự muốn tay bổn vương nhuộm máu, cũng không phải không thể. Nhưng Kỷ tiên sinh đã nhiều lần thay các ngươi cầu tình, lại luôn cam đoan không ngớt. Bổn vương cũng đã suy nghĩ kỹ, nếu thực sự giết các ngươi, mười vạn đại quân của các ngươi tất sẽ tạo phản, cuối cùng chỉ là được chẳng bù mất. Chi bằng thả các ngươi ra, còn có thể xem như kết một ân tình. Đợi vụ án điều tra rõ ràng rồi tính tiếp."

Văn Bàn Thạch có phần bất ngờ trước những lời này, nhưng cũng vô cùng cảm kích.

Vốn là võ tướng, từ trước đến nay ông vẫn kính trọng những người như Cảnh Dung.

Trầm ngâm một lát, ông đột nhiên chắp tay hành lễ.

"Ân tình này của Dung Vương, Văn mỗ sẽ ghi nhớ suốt đời. Chuyện trước kia, cũng xin thứ lỗi. Nếu sau này ngươi và ta thật sự đối địch, Văn mỗ cũng sẽ nương tay."

"Bổn vương ngược lại hy vọng... sẽ không có ngày đó."

Đúng vậy.

Nếu ngày đó thực sự đến, hai quân giao chiến, chịu khổ chỉ là bá tánh.

Văn Bàn Thạch mặt mày trầm lặng, không nói thêm lời nào.

Hôm ấy, Cảnh Dung hạ lệnh thả hết mọi người. Nhà giam vốn chật như bánh bao hấp cuối cùng cũng khôi phục trạng thái thường ngày.

Nha môn cũng vậy.

Nha dịch "uy vũ thăng đường" vẫn cứ "uy vũ thăng đường", người thủ cửa vẫn thủ cửa, người tuần tra trên phố tiếp tục tuần tra... Mọi thứ đều trở lại diện mạo ban đầu của Ngự Phủ.

Bá tánh trong phủ không ai nói câu gì, cũng chẳng biết nên nói điều gì.

Chỉ có điều, Tư gia và Văn gia vẫn bị phong tỏa. Văn Bàn Thạch tạm thời điều binh lính thuộc hạ, đưa Văn phu nhân và Tiểu Tịch Nguyệt về tòa nhà ở vùng ngoài của nhi tử Văn Nhàn.

Bọn họ lại bình yên sống qua ngày.

Còn Chẩn Tai Ngân cũng đã được tìm thấy trong hang núi, đưa trở về trạm dịch. Lần này, do người của Cảnh Dung toàn quyền canh giữ, kín không kẽ hở, không ai tiếp cận được.

Nhưng ——

Vấn đề là phải làm gì với số bạc này?

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Lang Bạc lập tức đến bẩm báo với Cảnh Dung: "Vương gia, Chẩn Tai Ngân đã tìm được, có nên phân phát cho bá tánh hay không? Hoặc mua ít vật tư linh tinh?"

Hôm trước khi đột nhập vào mật thất Tư gia, Lang Bạc đúng là bị bắt và bị thương. Trên mặt vẫn còn mấy vết bầm do bị đánh. May mà đám người kia chỉ muốn dụ Cảnh Dung xuất hiện nên không giết hắn, chỉ trói lại trong mật thất. Mộ Nhược phá hủy thuốc nổ cũng thuận tiện cứu hắn ra.

Sau đó, hắn vẫn luôn theo sát vụ Chẩn Tai Ngân này.

Nghe bẩm báo, Cảnh Dung nhíu mày thật sâu, trầm ngâm nói: "Chuyện tìm được Chẩn Tai Ngân tuyệt đối không thể công khai. Nhưng cứ để bạc chất đống trong trạm dịch thì không ổn, mà nếu phân phát cho bá tánh, triều đình tất sẽ sinh nghi."

"Vậy... phải làm sao?"

Bạc này, rốt cuộc nên xử lý thế nào?

Cảnh Dung cũng cảm thấy đau đầu.

Hắn đi qua đi lại vài lượt, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cố tìm ra một đối sách ổn thỏa.

"Di!" Đôi mắt hắn bỗng sáng lên. "Bổn vương ngược lại có một ý hay."

"Ý gì vậy?"

"Ngươi dẫn theo vài người, chờ đến khi trời tối, âm thầm mang bạc phân phát cho bá tánh nghèo khổ. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để lộ tung tích, hành động phải thật nhanh, không để ai phát hiện."

Gõ cửa từng nhà mà đưa.

Chiêu này đúng là hay thật.

Làm việc tốt, mà không cần lưu danh.

Lang Bạc khen: "Vẫn là Vương gia cơ trí."

"Được rồi, đi làm ngay đi, càng nhanh càng tốt."

"Vâng." Hắn vừa xoay người, lại nghiêm túc quay lại: "Vương gia, thuộc hạ còn có chuyện muốn thưa."

"Nói."

"Vương gia lần này đến là để điều tra vụ án mất Chẩn Tai Ngân. Giờ đã tra rõ, nhưng không thể công khai, cũng không thể trình báo triều đình. Nếu vụ án này bị giấu nhẹm, vậy Vương gia... chẳng phải vĩnh viễn không thể hồi kinh?"

Nghe vậy, sắc mặt Cảnh Dung trầm xuống.

Một lúc lâu sau——

"Nếu đã quyết, thì sẽ không đổi ý."

"Vương gia..." Lang Bạc còn muốn khuyên tiếp.

"Đủ rồi, không cần nói thêm. Bổn vương sẽ đích thân soạn một phần văn giản, trình lên kinh thành, báo với phụ hoàng rằng vụ án Chẩn Tai Ngân không thể phá được."

Lang Bạc không nói được gì nữa, chỉ lặng lẽ thở dài.

Chỉ cần Vương gia trình báo đúng sự thật, Hoàng thượng chắc chắn sẽ hạ chỉ triệu hồi về kinh. Nhưng Vương gia đã quyết giấu đi chân tướng, con đường hồi kinh xem ra càng thêm gập ghềnh.

Tuy nhiên Cảnh Dung vẫn luôn tin rằng, bỏ nhỏ giữ lớn, mới xứng là bậc đại tài.

Hôm đó, Cảnh Dung lập tức soạn văn giản, phái người ngày đêm không nghỉ đưa về kinh.

Lang Bạc cũng lặng lẽ mang theo người, lần lượt đem bạc phân phát đến từng nhà bá tánh nghèo khó.

Chỉ trong một đêm, toàn huyện Ngự Phủ đã lan truyền tin tức—có một vị thần tiên giáng thế cứu khổ cứu nạn, rủ lòng thương xót bách tính, đem bạc cứu mạng ban phát cho từng người.

Người thì nói, đó là Thần Tài hạ phàm thi ân.

Người lại bảo, là võ lâm hiệp khách, cướp của người giàu, cứu giúp kẻ nghèo.

Lại có kẻ đồn là nhà giàu phát tâm từ thiện.

Rồi có người nói...

Tin đồn rối loạn, phiên bản lan truyền trăm ngả.

Tửu quán, trà lâu, sòng bạc, kỹ viện... nơi nơi đều náo nhiệt bàn tán.

Mà trong trà lâu, thư sinh kể chuyện lại càng thêm thần thần bí bí.

Ông ta phe phẩy cây quạt xếp trong tay, búng một hạt đậu phộng ném vào trong miệng, sau đó bắt đầu kể chuyện một cách sống động: "Nghe nói, đêm đó có một vị đại hán giữa khuya tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã thấy một luồng ánh sáng đủ màu rực rỡ chiếu thẳng qua cửa sổ, chói lòa như mộng. Chỉ nghe 'vút' một tiếng, một bóng người bay vụt vào phòng. Người nọ mặc một thân đồ trắng, mang ủng mũi cong, tóc xõa tới eo, mắt hạnh, môi anh đào, mày liễu mũi cao, dung mạo cực kỳ quyến rũ nói không nên lời.

Bóng người đó nhẹ nhàng đưa tay ra, đầu ngón tay phát ra một luồng ánh sáng nhạt. Trong chớp mắt, một nắm bạc trắng lấp lánh rơi vào tay vị đại hán kia. Ước lượng sơ sơ, bạc cũng không ít đâu. Đó chính là Bồ Tát sống hiển linh, cứu độ bá tánh Ngự Phủ chúng ta!"

Bạch bạch bạch —

Tiếng vỗ tay vang rần rần.

Có người phụ họa: "Ta cũng thấy! Quả thực là một vị nữ Bồ Tát!"

"Đúng thế! Lúc ấy ta làm việc tới khuya mới về, vừa đẩy cửa bước vào nhà thì thấy một bóng người lướt qua. Nhìn lại trên bàn, một bao bạc nằm ngay ngắn ở đó."

"Thật sự thần kỳ đến vậy sao?"

"Không thần kỳ thì là gì? Ta nói rồi, chắc chắn là ông trời thấy chúng ta khổ sở, mới giáng bạc cứu tế xuống cho."

Đám người gật đầu tán đồng liên hồi.

Bỗng lại có người buột miệng than: "Các ngươi nói xem, năm nay triều đình phát Chẩn Tai Ngân lại bốc hơi không dấu vết, là chuyện gì xảy ra vậy?"

"Ai mà biết! Chỉ nghe nói khi bạc được đưa tới nha môn, mở ra thì bên trong toàn là đá, không thấy một đồng. Theo ta thì, bên trong nhất định có mờ ám."

Lời còn chưa dứt, một chiếc quạt xếp liền gõ mạnh lên đầu người nọ.

Thư sinh kể chuyện nghiêm giọng: "Tiểu tử ngươi, ăn nói cho cẩn thận! Chuyện triều đình phát phát Chẩn Tai Ngân hay không, có khuất tất hay không, đâu phải là chuyện mà thứ dân như chúng ta có thể bàn luận? Tốt nhất đừng nói bậy ở đây, kẻo bị bắt đưa lên nha môn, ăn vài chục trượng."

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com