Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 618: Vong hồn dưới kiếm



Không thể không nói, Diệp Nhi cô nương đối với Văn Nhàn là yêu sâu đậm.

Mà Văn Nhàn, vì nàng đã chết, từ đó về sau không còn thắp đèn trong phòng—hắn cũng là kẻ si tình.

Tiểu Tịch Nguyệt cầm theo trản đèn, lượn một vòng trong phòng.

Trong viện, tiếng nói cười rộn ràng.

Trản đèn Khổng Minh bay lên cao đến nỗi không còn thấy bóng, nhưng Cảnh Dung vẫn đang cân nhắc: nữ nhân kia rốt cuộc đã viết gì?

Trên nóc nhà, Mộ Nhược không biết đến từ lúc nào, đối diện ánh trăng mà nói: "Ánh trăng càng sáng, lòng ta càng nổi bật."

Nói xong, còn đắc ý gật gù: "Ừm, câu này không tồi."

A phi, đồ không biết xấu hổ.

Cảnh Dung liếc hắn một cái: "Ngươi thấy rõ không?""Ý ngươi nói mấy chữ trên đèn Khổng Minh?""Ừ.""Thấy.""Viết gì?"

Mộ Nhược nhíu mày nhớ lại: "Hình như là: cùng nhau sống chết, cùng chung huyệt mộ."

Cảnh Dung im lặng.

"Đó là ta viết."

Phụt—Mộ Nhược suýt chút nữa phun máu, khinh bỉ liếc hắn: "Ngươi thật là chua muốn chết."

Người khác cười hắn quá chua, hắn lại cười thiên hạ chẳng biết yêu là gì.

Mộ Nhược nhún chân, cũng nhảy lên nóc nhà, ngồi xuống cạnh hắn, liếc mắt nhìn: "Rượu của ngươi đâu?""Đêm nay cảnh đẹp hiếm có, không uống rượu, ngắm trăng thôi.""Kỳ quái!""Sao? Ngươi chẳng phải lúc nào cũng khuyên ta đừng uống sao? Nay ta không uống, ngươi phải mừng mới đúng.""Bổn vương chưa bao giờ ép ngươi, ngươi muốn uống cứ uống. Nhưng nếu uống đến mức chết trước mặt ta, thì đừng mong bổn vương mua quan tài cho ngươi."

Khóe miệng Cảnh Dung nhếch lên.Hắn miệng độc, đâu phải ngày một ngày hai.Mộ Nhược cũng quen rồi.

Hắn ngả người nằm xuống, cả thân thể như cá mặn phơi nắng, lười biếng nói: "Cảnh Dung, ngươi cứ yên tâm, nếu có ngày ta thật sự muốn chết, nhất định sẽ không chết trước mặt ngươi. Cho nên, không cần ngươi chuẩn bị quan tài làm gì.""Ngươi dĩ nhiên sẽ không chết trước mặt ta. Bởi nếu có kẻ muốn giết ngươi, ta sẽ giết hắn trước.""Thế... nếu người muốn giết ta là ngươi thì sao?"

Không khí bỗng lặng ngắt.Mộ Nhược cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên thốt ra câu đó.Cảnh Dung thoáng ngây người, nhíu mày thật sâu, nghiêm túc đáp:"Ngươi vĩnh viễn không thể là vong hồn dưới kiếm của ta."

Bốn mắt nhìn nhau—Đây là huynh đệ, là tình nghĩa.

Một lát sau, Mộ Nhược bật cười, hai tay kê sau đầu, vắt chân, mắt nhìn trăng tròn: "Chúng ta vĩnh viễn sẽ không thành kẻ địch, cho nên cũng sẽ không có ngày rút kiếm đối đầu."

Nếu có thể vì Cảnh Dung mà đi giết người, Mộ Nhược tuyệt đối là một trong số đó.Và nếu là vì Mộ Nhược mà ra tay, Cảnh Dung cũng không chút do dự.

Từ ngày bị đuổi khỏi cung sau khi mẫu phi qua đời, trong ký ức tuổi thơ của Cảnh Dung, chỉ có Mộ Nhược và Khổng Ngu.Từ lâu hắn đã xem bọn họ là thân nhân—loại thân nhân có thể cùng vượt lửa qua sông, thậm chí chôn vùi cả tính mạng cũng không tiếc một hào tình cảm.

Chẳng mấy chốc, giọng Đường Tư vang lên oán trách: "Thả đèn Khổng Minh mà không gọi ta?"Giọng nàng, vừa cao vừa chói.

Mộ Nhược vừa nghe, theo bản năng bịt tai, trong miệng lầm bầm: "Ai cưới nữ nhân như này, tám đời xui xẻo."

Cảnh Dung lập tức ném lại một câu đầy mùi dấm: "Hy vọng người xui xẻo đó... không phải ngươi.""Dĩ nhiên không phải ta, ai cũng đừng mơ là ta."

Nói đùa à, ca mà để ý tới loại nữ nhân này? Có đánh chết cũng không làm chuyện đó.

Hai người, một ngồi, một nằm, lưng quay về phía sân.Hình ảnh này—thật mạnh mẽ.Nếu có một người thay nữ trang... e là còn đẹp hơn tranh.

***Edit: Emily Ton***

Hôm sau.

Kỷ Vân Thư dậy sớm, cầm theo hồ lô nhỏ ra sân tưới hoa.Những luống hoa kia là do nàng tự tay gieo hôm trước—có mầm vừa nhú, có bông đã nở rộ.

Sau khi tưới xong, nàng ăn sáng, sau đó bảo Thời Tử Câm chuẩn bị xe ngựa, đích thân đến phủ Văn Nhàn một chuyến.

Vừa vào đến cổng, nàng đã bắt gặp cảnh tượng hỗn loạn—Văn Nhàn và Triệu Hoài đang đánh nhau đến mức sống còn.

Một người bệnh tật đầy mình, một người đã mất một tay, thể lực đều chẳng ra gì, vậy mà lại đánh ngang sức, giằng co mãi chưa phân thắng bại.

Hai người mải giao đấu, hoàn toàn không nhận ra Kỷ Vân Thư đã đến.Chỉ có người bên cạnh là Văn Bàn Thạch vội vàng chạy đến: "Tiểu thế tử, sao người lại tới đây?""Văn tướng quân, ta mang công văn đến cho công tử.""Nhưng bọn họ—""Ta biết, cứ để họ đánh."

Nàng vốn không ủng hộ bạo lực, nhưng lại không phản đối chuyện phát tiết.Đúng vậy—phát tiết!

Triệu Hoài từng giết chết Lâm Phong, chuyện đó Văn Nhàn mãi không thể nuốt trôi.Lâm Phong là huynh đệ thân thiết nhất của hắn, chết ngay trước mắt hắn, từ lúc bị giam vào ngục cho tới hôm nay, nỗi đau ấy vẫn như móng vuốt cào xé trong lòng.Đó cũng là lý do hai người bùng nổ.Cho nên nàng việc gì phải ngăn cản?

Cứ đánh đi.Chỉ là... đánh hoài không ra kết quả.

Mọi người đứng xem đều bắt đầu lo lắng.

Ước chừng qua một chén trà, thể lực Văn Nhàn suy kiệt trước—dù gì hắn vốn mang bệnh. Triệu Hoài thừa thế chiếm thượng phong, kiếm trong tay chém tới, kề ngay cổ Văn Nhàn.

Lưỡi kiếm sắc bén rạch ra một vết nhỏ, máu lập tức trào ra, đỏ thẫm, dính trên lưỡi kiếm ánh bạc.

"Văn Nhàn, kiếm không có mắt. Nếu ngươi bị thương, ta không chịu trách nhiệm."

Văn Nhàn trừng mắt, giận dữ: "Ngươi ngay cả Lâm Phong cũng có thể giết, còn sợ không dám giết ta?"

"Ngươi cũng thấy tình hình lúc đó. Hắn vì mục đích của mình mà không ngại lấy mạng tiểu thế tử. Đã có lần đầu, sẽ có lần thứ hai. Ta không thể để chuyện đó xảy ra."

"Vậy là nhất định phải giết người sao? Lâm Phong chẳng qua chỉ muốn báo thù cho cha hắn, căn bản không có ý làm hại tiểu thế tử."

"Đó là cách nghĩ của ngươi. Nhưng bất cứ ai đe doạ đến tính mạng tiểu thế tử, đều phải bị trừ khử." Giọng nói của Triệu Hoài lạnh băng, không thể phản bác.

Văn Nhàn cười lạnh, ngẩng cao đầu: "Cho dù như vậy, hắn cũng không đáng chết.""......""Nếu đã thế, hôm nay ngươi giết ta luôn đi. Nếu không, thù này ta nhất định sẽ báo."

Triệu Hoài nheo mắt, thở dài một hơi, sau đó rút kiếm về, tra lại vào vỏ, giọng trầm ổn: "Văn Nhàn, ta biết ngươi và Lâm Phong cùng lớn lên. Ta cũng biết hắn vốn không phải người xấu, chỉ vì mối thù của cha mà kích động. Nhưng hắn đã từng không màng tất cả để đạt được mục đích, tương lai có thể lại không màng tất cả để giết tiểu thế tử, thậm chí là chúng ta. Chỉ riêng lý do đó, ta không thể để hắn sống."

Lời lẽ vì đại nghĩa—rất chính trực.

Văn Nhàn không hiểu được cái gọi là thủ đoạn và cách làm của hắn, cũng không muốn hiểu.

Hắn chỉ lạnh lùng cười, sau đó vung tay ném thanh kiếm xuống đất.

Tiếng kim loại va chạm vang lên chát chúa.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com