Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 620: Đốt đèn



Ngón tay hắn khẽ vuốt ve miếng ngọc ghép đôi, như đang chạm vào gương mặt của Diệp Nhi.

Thân thuộc đến nao lòng.

Khóe mắt hắn ngân ngấn nước, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười nhè nhẹ. "Ta vẫn còn nhớ rõ, lần đầu nhìn thấy Diệp Nhi, nàng mặc một bộ y phục màu lam, thêu hoa nhài, hai bím tóc nghịch ngợm đong đưa trước ngực. Khuôn mặt trong trẻo, nụ cười ấy thanh thuần, thoải mái đến mức chỉ cần nhìn một lần, ta đã biết, cả đời này ta chỉ muốn ở bên nàng.

Trời cao để ta gặp nàng, là duyên phận. Nàng bảo rất thích miếng ngọc này, nên ta tách làm hai nửa, đưa nàng một khối. Lúc ấy, nàng ôm khối ngọc ấy và mỉm cười hạnh phúc. Ta vĩnh viễn không quên được khoảnh khắc đó, thề sẽ đối tốt với nàng cả đời... nhưng rốt cuộc vẫn không làm được."

Nụ cười dần cứng lại.

Kỷ Vân Thư hỏi khẽ, "Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến ngươi rời bỏ nàng?"

Hắn chua chát cười, siết chặt miếng ngọc trong lòng bàn tay.

Gió nổi lên, mặt nước bình lặng lăn tăn gợn sóng.

"Từ nhỏ thân thể ta đã yếu, luôn phải dùng thuốc nuôi dưỡng. Nếu ngừng thuốc, có thể chết bất cứ lúc nào." Hắn ngừng lại giây lát rồi tiếp, "Khi Diệp Nhi nói nàng mang thai, ta còn vui hơn bất kỳ ai. Nhưng đúng lúc ấy, đại phu lại bảo ta chẳng còn sống được bao lâu, cùng lắm chỉ một năm nữa. Thế nên ta lựa chọn rời đi. Ta thà để nàng hận ta, còn hơn để nàng mãi nhớ ta, đau lòng vì ta.

Ta không ngờ bệnh tình sau đó lại dần chuyển biến tốt. Ban đầu không có dũng khí quay về, do dự rất lâu mới quyết tâm đi tìm nàng. Không ngờ nàng lại tha thứ cho ta. Ta nghĩ sẽ dùng phần đời còn lại để bù đắp cho nàng, cho đứa con của chúng ta.

Nhưng ông trời trêu người. Một ngày nọ, nàng phát hiện ra bí mật của chúng ta, biết về chuyện Chẩn Tai Ngân. Dù ta giải thích thế nào, nàng cũng không chịu nghe.

Hôm đó trời trổ mưa to, nàng cứ thế chạy đi, ta không sao giữ lại được. Ngày hôm sau, ta đến tìm, đợi trong phòng, lại thấy nàng kéo theo một nam nhân bước vào. Ta trốn đi, không ngờ nàng lại định nói cho hắn chuyện Chẩn Tai Ngân. Trước khi nàng kịp mở lời, ta đã đánh ngất người đó. Những gì sau đó... ngươi chắc hẳn đã biết."

Chuyện cũ rối như tơ vò.

Kỷ Vân Thư im lặng.

Văn Nhàn tự trách: "Nếu khi ấy ta không đến, nàng đã chẳng phải chết. Là ta có lỗi với nàng. Ta cứ nghĩ mình có thể yêu nàng cả đời, không ngờ... hóa ra là nợ nàng cả đời."

"Ta tin, Diệp Nhi sẽ không hận ngươi."

"Tại sao lại nói vậy?"

"Trao gửi phu quân, người thương còn đó." Nàng chậm rãi đọc một câu thơ, "Câu thơ ấy, Diệp Nhi thường viết lên những chiếc đèn lồng tặng ngươi. Giống như nàng từng nói: Trao gửi phu quân, người thương còn đó, vì ngươi mà dốc hết tất cả, chưa từng làm kẻ bạc tình. Chỉ cần ngươi vẫn còn ở đó, nàng sẽ mãi yêu ngươi.

Ta nghĩ, việc nàng báo quan không phải vì nàng không còn yêu ngươi, cũng không phải vì thất vọng, mà vì quá yêu, nên mới không muốn ngươi lún sâu vào sai lầm nữa."

Mắt Văn Nhàn đỏ bừng, trong lòng như có muôn vàn con kiến cắn rứt.

Ngoài nỗi đau, chẳng còn gì.

Kỷ Vân Thư dịu giọng: "Tình yêu của Diệp Nhi đối với ngươi chưa từng giảm bớt. Nếu nàng ở trên trời có linh thiêng, nhìn thấy ngươi như thế này, nàng mới thực sự đau lòng."

Thật lâu sau—

"Đa tạ tiên sinh."

Nút thắt trong lòng Văn Nhàn như theo từng vết cắn của kiến mà dần được gỡ bỏ.

Giống như tảng đá lớn rơi xuống, nhẹ nhàng tan đi.

"Đưa hài tử trở về đi. Nghe nói đứa nhỏ ấy rất đáng yêu, trắng trẻo mập mạp. Mẹ nó không còn, ngươi làm cha, không thể bỏ mặc nó nữa."

"Ừ. Ta sẽ... nhưng không phải bây giờ."

Hắn gật đầu chắc nịch.

Hai người nhìn nhau, cùng bật cười.

Núi non trùng điệp bao quanh hồ nhỏ yên ả. Bên bờ, hai bóng người lặng lẽ đứng đó, dưới ánh chiều tà. Mặt trời càng lặn, bóng họ in trên mặt đất càng dài, kéo mãi vào hoàng hôn.

Tối hôm ấy.

Văn Nhàn ngồi một mình trong sân, bên trái đặt một cây sáo, bên phải là một bầu rượu.

Không biết hắn đã uống bao lâu.

Tới khi rượu trong vò đã cạn, hứng vẫn chưa tan, hắn vừa định gọi người mang thêm thì hai vò rượu đã được đặt xuống trước mặt.

Ngẩng đầu nhìn—Triệu Hoài.

Triệu Hoài thả người ngồi xuống, kéo lấy hai vò, đẩy một vò về phía Văn Nhàn.

Văn Nhàn nhìn hắn, ánh mắt mơ màng, bàn tay bất giác siết chặt.

Thấy vậy, Triệu Hoài cười cợt nói lớn: "Nếu thấy chưa đánh đủ, ta chờ tiếp."

Thái độ đó lại khiến Văn Nhàn buông tay ra. Hắn hằn học nhìn Triệu Hoài mấy lần, sau cùng vẫn nâng vò rượu lên, uống một ngụm dài.

Men rượu trôi qua cổ họng, cả người như được giải thoát.

Hắn khàn giọng nói: "Lâm Phong... món nợ đó, ta sớm muộn cũng phải tính. Nhưng không phải bây giờ."

Triệu Hoài gật đầu. "Được, ta đợi."

Hai người cụng rượu.

Nam nhân là vậy—đánh nhau một trận, vẫn có thể ngồi lại uống tiếp.

Chẳng mấy chốc, hai vò rượu cũng cạn sạch.

"Ca ca."

Tiếng gọi vang lên từ ngoài sân. Tiểu Tịch Nguyệt bước vào, tay cầm một chiếc đèn lồng vẽ hoa.

Văn Nhàn nhìn thấy, thoáng ngẩn người, rồi ánh mắt vương chút men say. "Tịch Nguyệt, đèn này..."

"Ca ca, muội cố ý làm cho huynh. Phòng huynh đã lâu không đốt đèn. Không phải trước kia huynh rất thích loại đèn này sao? Hôm qua muội làm một chiếc, đặc biệt mang đến cho huynh."

Hắn quay đầu nhìn căn phòng tối om phía sau lưng, khẽ nhún vai, cười khổ. "Phải rồi, cũng đã lâu lắm rồi... đến nỗi ta suýt quên trong phòng có những gì."

Tiểu Tịch Nguyệt chớp mắt nhìn hắn không nói.

Văn Nhàn lảo đảo đứng dậy, đón lấy chiếc đèn trong tay nàng, rồi từng bước chậm rãi quay về căn phòng tối kia.

Hắn thắp nến trong đèn, từng trản, từng trản một, đốt sáng toàn bộ căn phòng phủ bụi bao năm.

Ánh sáng dịu dàng lan tỏa, soi rõ từng chiếc đèn lồng rực rỡ sắc màu, những bông tử đằng sinh động trên mặt đèn như sống dậy, khiến hắn lại thấy nụ cười năm nào của Diệp Nhi—trong sáng, rạng rỡ.

Giờ phút này, hắn đã thật sự buông xuống.

Diệp Nhi, nếu thật sự có kiếp sau, ta thề—dù chỉ còn một ngày để sống, ta vẫn sẽ chọn ở bên nàng, cho đến tận khoảnh khắc cuối cùng.

~~~Hết chương 620 ~~~

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com