Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 623: Nuôi Gà



Đường Tư kéo hắn rẽ vào một quán ven đường rồi ngồi xuống."Ăn như vầy mới thoải mái," nàng nói.

Mộ Nhược mặt không cảm xúc, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, cầm đại đôi đũa trong ống trúc chọc chọc lên bàn.

Hắn lầm bầm, "Đường đường là Mộ Nhược phong lưu phóng khoáng, thế mà lại ngồi ăn mì với một nha đầu thôn dã ở cái chỗ quỷ quái này... chỗ đàng hoàng không đến, lại lôi ta tận đây."

Vừa dứt lời, Đường Tư đã đập mạnh một cái lên đầu hắn.

"Nơi này thì sao? Chỗ này tốt chán, ăn cũng thấy ngon. Đâu như ngươi, suốt ngày chạy đến mấy cái nơi quái đản kia, ăn xong còn suýt bị phấn mặt làm cho nghẹn chết!"

"Ít nhất ở đó có mỹ nhân bầu bạn. Có người đẹp ngồi cạnh, đồ ăn cũng thấy thơm hơn."

"Nữ nhân ở đó thì có gì hay?" Nàng đập bàn, trừng mắt.

"Ai cũng hơn ngươi. Ít nhất, bọn họ không động tí là muốn đánh người như ngươi."

"Ta khi nào đánh ai?"

"Còn nữa, bọn họ cũng không như ngươi, giữa đường giữa xá hét toáng lên khiến người ta mất mặt." Mộ Nhược ném cho nàng ánh mắt đầy khinh miệt.

Đường Tư ghét nhất bị đem ra so sánh với người khác. Nàng ngồi thẳng dậy, ngẩng cao cằm: "Ngươi nhìn cho kỹ, ta có chỗ nào kém bọn họ? Ta có chỗ nào không bằng? Ta lớn lên chẳng lẽ không đẹp hơn mấy người đó?"

Giọng nàng lớn đến mức khiến những người xung quanh đều quay lại nhìn.

Tiếng xì xầm nổi lên khắp nơi.

Mộ Nhược chỉ muốn độn thổ, vội vàng giơ tay che mặt."Ngươi nổi điên gì vậy?" hắn hỏi.

"Ngươi còn hỏi?" nàng bật dậy, "Tên đầu gỗ nhà ngươi, chẳng lẽ ta phải nói trắng ra ngươi mới hiểu sao?"

Hả?

Mộ Nhược còn chưa kịp hiểu ra thì nàng đã tức tối bỏ đi.

Cái quỷ gì vậy?

Đúng lúc ấy, ông chủ quán mang hai tô mì ra đặt lên bàn."Công tử, của ngài đây."

Hắn gật đầu, nhìn chằm chằm hai tô mì, rồi đột nhiên như bừng tỉnh điều gì.Ách!Không thể nào?Chẳng lẽ... Đường Tư thích mình?

Cả người run bắn, hắn vội lấy bạc đặt xuống bàn, rồi chạy thẳng đến kỹ viện vừa nãy.Không phải tham luyến mỹ sắc... chỉ là sở thích cá nhân thôi.Hắn yêu cái đẹp, nhưng không phải kẻ si mê.

Từ hôm đó, mỗi lần Đường Tư nhìn thấy hắn đều không tự chủ được đều luôn cúi đầu, ngượng ngùng muốn chết. Nàng vốn định chờ hắn đáp lại chút gì, nhưng cái tên kia lại giả vờ ngốc nghếch như chẳng biết gì.

Giả ngu!

Về phần Cảnh Dung, sau cú sốc từ lần nấu cơm thất bại, hắn dứt khoát từ bỏ ý định học nấu ăn.Chuyển sang... nuôi gà.

Còn chưa chuyên tâm được việc gì ra hồn, Cảnh Dung lại dồn hết tâm huyết vào... nuôi gà.

Một con gà mái được nuôi trong sân, mỗi ngày hắn đều trông ngóng nó mau lớn, chăm chỉ đút ăn từng bữa. Nhưng rồi hắn lại cảm thấy nuôi một con quá tẻ nhạt, liền ra chợ dạo một vòng, mua thêm một con gà trống về cho có đôi có cặp. Kết quả, chuyện gì đến cũng đến—không cẩn thận, hai con thành ba, ba thành đàn, chẳng mấy chốc cả sân toàn là gà.

"Ku ku ku—"Tiếng gáy vang vọng khắp viện.

Lúc đầu, Cảnh Dung còn thấy âm thanh này dễ nghe. Nhưng dần dà, hắn cũng không chịu nổi, phiền đến mức chỉ muốn bịt tai. Thế là gọn lẹ, hắn đem cái đống gà vịt rối rắm này ném thẳng cho Lang Bạc lo.

Rõ ràng là trả thù!Chỉ vì lần trước Lang Bạc mang cháo tới lỡ tay phá hỏng chuyện tốt của Vương gia, giờ thì bị chỉnh cho thê thảm.

Lang Bạc ngồi phịch trên tảng đá lớn trong sân, tay cầm cây trúc dài, uể oải chọc chọc mặt đất, miệng không ngừng lầm bầm: "Nuôi gà nuôi gà, gà là ngài mua, tại sao lại bắt ta nuôi?"

Mấy câu này hắn chỉ dám lẩm bẩm sau lưng, chứ dám hó hé trước mặt Cảnh Dung thì chắc chắn bị xử ngay không kịp ngáp.

"Ku ku ku—"Gà mẹ dẫn bầy gà con nối đuôi nhau lững thững đi ngang qua mặt hắn.

"Lại gáy nữa hả? Còn gáy nữa là ta làm thịt hết đấy!"

"Ku ku ku—"Bầy gà chẳng chút sợ hãi, vây lấy chân hắn mà kêu chí chóe.

Lang Bạc hoàn toàn bất lực.Làm thịt? Không dám.Không thì e là hắn cũng bị chôn theo cả lũ.

Còn chủ nhân thật sự của đám gà, lúc này đang kéo Kỷ Vân Thư vào trong phòng, luyện vẽ tranh. Cảnh Dung viết chữ đẹp, nhưng cầm bút vẽ thì đúng là gà mờ. Kỷ Vân Thư vốn đang nghỉ ngơi, bị kéo dậy trong tình trạng không thể từ chối, đành phải dạy hắn vẽ thứ đơn giản nhất: cây trúc.

Cảnh Dung lại là kẻ rất có lòng—kiên nhẫn có, ham học cũng nhiều.Từ lúc nét bút còn nguệch ngoạc như chiếc đũa, đến khi cây trúc bắt đầu có hình có dáng, hắn liền phấn khích, vui vẻ đến mức chủ động đòi vẽ... người!

Thế là, Kỷ Vân Thư lần đầu tiên trong đời trở thành người mẫu.Không nhúc nhích, ngồi yên chờ hắn vẽ.

Chừng một nén nhang trôi qua.

Chừng một nén nhang nữa trôi qua.

"Xong rồi!"

Bức họa hoàn thành.

Cảnh Dung hô lên đầy hào hứng, giơ bức họa lên trước mặt nàng, như trưng ra một báu vật.

Kỷ Vân Thư vừa nhìn thấy thì cạn hết lời.

Người trong tranh đúng là có mũi, có mắt, có miệng, có tai—ngũ quan đủ cả, vị trí cũng chẳng sai chệch bao nhiêu. Nhưng tổ hợp lại thì... rõ ràng chẳng phải nàng.

Mà còn rất xấu!

Nàng nhìn kỹ nửa ngày vẫn không nhận ra đó là ai.Dù sao nàng cũng được xem là một mỹ nhân thanh nhã nhã nhặn, vậy mà bức vẽ kia như thể... xúc phạm dung mạo nàng vậy.

Dẫu vậy, nàng không muốn đả kích hứng thú của hắn, vẫn mỉm cười, dịu dàng an ủi: "Ít ra... tay nghề của chàng cũng không đến nỗi tệ."

Cảnh Dung lập tức hiểu ra ý nàng.Tâm hồn nhỏ bé của hắn lại bị tổn thương một lần nữa.

Hắn ném bút xuống đất, giận dỗi thốt lên: "Ai vẽ lần nữa người đó là chó!"

Trải qua bao nhiêu thứ quái dị rồi, lần này hắn coi như an phận, không còn bày trò gì nữa.

Nhân lúc thời tiết đẹp, hắn dứt khoát kéo Kỷ Vân Thư đi chèo thuyền—dạo chơi trên hồ!

Một chiếc bè trúc, một hồ nước trong xanh, phong cảnh hữu tình.

Vốn định là cơ hội cho hai người yên tĩnh bên nhau, ai ngờ vừa rò rỉ tin ra ngoài, Mộ Nhược cũng bám theo, đã vậy, có Mộ Nhược thì ắt có Đường Tư.

Bè trúc chen chúc người, thuyền phu thong thả quạt lái, bè trôi lững lờ giữa hồ.

Cảnh Dung ngồi phía đuôi thuyền, tay ôm bầu rượu.Mộ Nhược ngồi đầu thuyền, trong tay cũng có một vò.Kỷ Vân Thư và Đường Tư bị kẹp giữa, chẳng còn chỗ xoay sở.

"Phong cảnh đẹp quá!" Mộ Nhược đột nhiên cảm khái.

"Hơn người nhàn rỗi chẳng biết vui," Cảnh Dung ở đuôi thuyền lạnh nhạt tiếp lời.

Ý ngoài lời rõ ràng—phong cảnh hữu tình, lại bị hai bóng đèn phá hỏng không khí.

Mộ Nhược nghe xong chỉ ha hả cười lớn, ngửa đầu uống cạn rượu, không nói gì thêm.

Còn Cảnh Dung thì mặt đen như đáy nồi.

Lời đối thoại của hai người, Kỷ Vân Thư nghe hiểu rõ. Nhưng Đường Tư thì hoàn toàn lạc lõng, ánh mắt mơ màng nhìn quanh.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Nàng ấy lắc lắc đầu, dứt khoát chẳng thèm để ý đến nữa. Dù sao thì nàng cũng đang rất vui vẻ—chỉ cần thấy nước là nàng vui.

Ở Hầu Liêu, tầm mắt nhìn quanh toàn thảo nguyên, giờ được ngồi thuyền ngắm hồ, còn vui hơn ăn một bữa ngon.

Nàng thẳng tay cởi giày, vén váy, thả chân trần nghịch nước, thỉnh thoảng còn dùng chân hắt nước về phía Mộ Nhược ngồi đầu thuyền.

Nước bắn tung toé lên sườn mặt và sau lưng hắn.

Mộ Nhược chẳng buồn để tâm, vẫn lặng lẽ uống rượu như một cỗ máy.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com