Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 626: Bổn Vương muốn nàng



Cảnh Dung không sao dời nổi ánh mắt, hắn chỉ muốn nhìn nữ nhân này, nhìn cả đời cũng không thấy chán.

Chỉ cần nhìn nàng, lòng hắn liền ngọt đến mức khó tả.

Kỷ Vân Thư cảm thấy ngượng ngùng trước ánh mắt dịu dàng của hắn, cúi đầu ngày càng thấp...

"Bổn vương hơi mệt, nghỉ tạm trong phòng nàng một lát."

Hả?

Căn bản không chờ nàng gật đầu, hắn đã tự nhiên đi thẳng tới giường nằm xuống. Dường như thực sự rất mệt, nằm xuống rồi liền không nhúc nhích, chắc là ngủ thật.

Loại hành vi mặt dày thế này, Kỷ Vân Thư đã gặp nhiều nên cũng không còn thấy lạ. Mặc kệ hắn nằm đó, nàng tự mình thắp thêm một ngọn đèn, đặt lên bàn sách.

Trên bàn vẫn còn bức họa Cảnh Dung từng vẽ nàng, nàng không nỡ ném đi, cũng không muốn vứt bỏ, liền cẩn thận gấp lại, đặt vào rương đồ của mình, định giữ lại.

Sau đó nàng trải ra một tờ giấy mới, mở hộp gỗ đàn hương đựng thuốc màu và bút lông, pha một ít màu sắc tinh khiết, chọn bút cẩn thận, bắt đầu vẽ lên giấy.

Từng nét bút đều vô cùng tỉ mỉ.

Dưới ánh nến, nàng mặc một bộ trường bào xám nhạt, tóc búi cao, dây lưng trên khuy áo chậm rãi rũ xuống, nghịch ngợm đậu trên vai. Khuôn mặt thanh tú, dưới ánh nến càng trở nên rõ nét, mí mắt rũ xuống, tập trung vào bức tranh, đầu ngón tay lướt nhẹ, từng nét từng nét như dòng nước chảy.

Người như vậy, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã là một vẻ đẹp.

Không biết qua bao lâu, nam nhân trên giường tỉnh dậy, liền bắt gặp cảnh ấy. Trái tim như đập lỡ nhịp, hắn xoay người bước xuống giường, đi đến gần nàng.

Vừa lúc ấy, Kỷ Vân Thư cũng vừa thu bút.

Thấy hắn lại gần, nàng định xoay bức tranh đi, nhưng động tác chậm hơn một nhịp.

Cảnh Dung đã đứng sau lưng nàng, hai tay vòng qua eo nàng, trực tiếp đè lên bức họa, đồng thời cũng nhốt nàng giữa vòng tay mình.

Trên giấy, người trong tranh không ai khác ngoài Cảnh Dung.

Nét vẽ rõ ràng, ngũ quan ôn hòa mà trầm ổn, toát lên khí chất quý tộc hoàng thất, vừa mang khí thế bá đạo của một vương gia, vừa lộ vẻ si tình sâu đậm khi nhìn nàng. Một nam nhân như thế, chắc chắn là rất hoàn mỹ.

Cũng chính là Cảnh Dung ở trong lòng nàng!

Nhìn chính mình được nàng vẽ sống động như thật trên mặt giấy, môi hắn cong lên, tà mị tiến sát bên tai nàng: "Bức họa này, bổn vương thực sự rất thích."

Hơi thở dịu dàng quanh quẩn bên tai, khiến nàng rụt cổ lại, như thể bị người phát hiện bí mật nho nhỏ nào đó.

"Ta chỉ tùy tiện vẽ thôi..."

Hắn bật cười.

Bất ngờ ——

Hai tay vòng qua eo nàng siết lại, dùng lực nhẹ kéo nàng xoay người, cả người nàng liền rơi vào trong lồng ngực hắn, lưng đè sát cạnh bàn.

Khoảng cách giữa hai người, gần đến mức không còn kẽ hở.

Tay nàng theo bản năng chống lên ngực hắn, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Khóe môi Cảnh Dung nhếch lên, cười khẽ: "Nếu nàng muốn bổn vương, thì cần gì phải lưu lại trên giấy? Sau này, bổn vương sẽ luôn ở bên cạnh nàng, muốn nhìn lúc nào cũng được."

Đôi mắt nàng lấp lánh nước, khẽ chu môi, "Ta... ta lúc nào nói là muốn chàng?"

"Vậy thì... bổn vương muốn nàng."

Ách ——

Nàng còn chưa kịp phản ứng, môi hắn đã phủ xuống, chặn lấy môi nàng.

Chỉ là vài giây ngắn ngủi.

Từ kháng cự ban đầu, Kỷ Vân Thư cũng dần dần thuận theo, đáp lại hắn.

Không biết đã qua bao lâu, Cảnh Dung cuối cùng cũng buông nàng ra, lúc này Kỷ Vân Thư gần như không thở nổi.

Đôi môi nàng bị hắn "gặm cắn" đến mức đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn. Nhìn nam nhân bá đạo trước mắt, còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã vươn tay về phía búi tóc trên đầu nàng. Nàng theo bản năng cúi đầu thấp xuống.

Ngón tay hắn chạm đến búi tóc cao, nhẹ nhàng tháo xuống chiếc trâm cài.

Ba ngàn sợi tóc trong khoảnh khắc bung ra, rơi xuống như thác, phủ lên bờ vai, lưng và má nàng.

Vẻ thư sinh thanh lãnh khi xưa nay đã không còn, thay vào đó là khí chất dịu dàng nữ tính, nhã nhặn thanh thuần.

Cảnh Dung dịu dàng vuốt mái tóc vương nơi khóe mắt nàng ra sau tai, sau đó ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn trong lòng bàn tay.

Ánh mắt giao nhau, tựa như trong lòng cả hai đều đang có một ngọn lửa âm ỉ cháy, lặng lẽ hoà vào nhau.

Sau đó ——

Cảnh Dung bế bổng nàng lên, đặt nhẹ nhàng xuống giường.

Thân mình hắn cũng áp xuống, trầm giọng: "Vân Thư, cả đời này, nàng chỉ có thể là nữ nhân của bổn vương."

Ánh mắt nàng khẽ dao động, không phản kháng.

Màn lụa từng chút buông xuống.

Ánh nến trong phòng bị gió thổi tắt, hai bóng người mơ hồ quấn lấy nhau, trùng điệp không rời.

***Edit: Emily Ton ***

Bên kia, Mộ Nhược cầm chén trà gừng đến đưa cho nha đầu Đường Tư. Hắn đứng ngoài cửa gõ nhẹ mấy cái, nhưng bên trong không có chút động tĩnh nào.

Hắn nghĩ bụng, chẳng lẽ nha đầu này ngủ rồi?

Lúc hắn vừa định quay đi, thì phát hiện ra cửa không cài, hắn liền thuận tay đẩy vào.

Nào ngờ ——

Đường Tư vừa vặn đang tắm trong phòng, vừa thấy có người bước vào liền hoảng hồn kêu to:

"A!"

Nàng ngồi ngay trong thùng gỗ, hét lên thất thanh.

Cùng lúc đó, Mộ Nhược run tay một cái, chén trà gừng "choang" một tiếng rơi xuống đất, vỡ tan từng mảnh.

"Lưu manh! Lần trước ngủ với ta rồi, lần này lại tới xem ta tắm, ta giết ngươi ——" Đường Tư ngồi trong thùng nước mắng xối xả không ngừng.

Mộ Nhược thì sững sờ trừng to mắt, hoàn toàn không phải vì có ý đồ gì, mà là bị dọa đến mức choáng váng.

"Ngươi còn dám nhìn nữa?!"

Phốc ——

Hắn rốt cuộc cũng phản ứng lại, vội vàng xoay mặt đi. Mà ngoài cửa, tiếng hét khiến người ta chạy đến.

Mộ Nhược hoảng hốt vội vàng đóng sập cửa lại.

Bên ngoài vang lên tiếng người, "Đường cô nương, xảy ra chuyện gì sao?"

Nếu để người khác biết hắn nhìn thấy toàn bộ thân thể nàng, chắc chắn xong đời. Đường Tư lập tức lấy lại bình tĩnh, nâng cao giọng: "Không sao! Chỉ là... chỉ là thấy một con chuột, các ngươi đi đi!"

"A, là chuột à? Còn tưởng cô nương có chuyện gì."

"Không sao đâu, không sao đâu, các ngươi mau đi đi."

Bên ngoài yên ắng lại, người cũng tản đi.

Mộ Nhược thở phào nhẹ nhõm, căn bản không dám quay lại nhìn, vội vàng giải thích: "Hiểu lầm! Ta thật sự không biết ngươi đang tắm."

"Không biết mà ngươi không gõ cửa à?"

"Gõ rồi! Gõ nửa ngày cũng không thấy ngươi đáp lại, cửa lại đang khép, vì thế nên ta mới đẩy cửa bước vào."

Đường Tư hung hăng trừng hắn: "Thế thì ngươi chạy vào đây làm gì?"

"Đưa trà gừng cho ngươi. Không phải ngươi bị dính mưa sao?" Hắn là có lòng tốt mà thôi.

Đường Tư nhìn xuống mặt đất, đúng là một chén trà gừng vỡ tan, trong lòng nguôi đi một chút.

Mộ Nhược thấy bên ngoài đã yên, lại sợ Đường Tư nổi điên đánh mình, lập tức vội vàng nói: "Vậy... ta đi trước! Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, hoàn toàn ngoài ý muốn..."

"Này, ngươi——"

Chưa kịp gọi, người kia đã bỏ chạy biến mất.

Cánh cửa khép lại.

Đường Tư vẫn ngồi trong thùng nước, nhìn bóng người chạy mất, sau đó lại nhìn chén trà gừng vỡ vụn trên đất, trong lòng chẳng hiểu sao lại cảm thấy ngọt ngào.

Từ lúc va vào ngực hắn, đến chuyện ngủ chung, giờ lại...

Nghĩ đến đây, nàng cắn nhẹ môi.

"Tiểu tử thối, ngươi được lợi rồi."

Hắc hắc.

Mộ Nhược vừa chạy khỏi phòng, cảm giác như vừa từ trong nước sôi lửa bỏng thoát ra, thở hồng hộc, mồ hôi túa đầy trán.

Hắn quả thật bị trúng tà rồi, nhất định là trúng tà!

~~~Hết chương 626~~~

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com