Thuở ấu thơ, cha mẹ ta cùng quan thuyền xuống Nam Dương, ta vẫn thường ngồi trước Miếu Nương Nương cầu nguyện họ sớm ngày trở về.
Ta nghe được rất nhiều lời đồn đại ở trước Miếu Nương Nương, mãi cho đến mấy năm cha ta trở về, những lời đồn đó mới dần dần trở nên có căn cứ.
Cũng mấy năm nay, vào thành làm ăn buôn bán, ta mới dần dần phân rõ ai là người làm chủ thiên hạ này.
Từ Kinh thành hoảng loạn xuất cung, lại ngồi quan thuyền xuống Nam Dương xuất gia, chỉ có vị bị chính con mình bức thoái vị, bỏ ngai vàng kia mà thôi.
Có khi ta cũng thầm suy đoán về mối quan hệ giữa Tam Nương, cha mẹ ta và chiếc quan thuyền kia, nhưng cũng chỉ là nghĩ thầm, không dám nghĩ nhiều, càng không dám nói ra.
Nếu là thật, thì càng không dám để Tam Nương lộ diện, vì không biết đương kim Thánh Thượng sẽ đối đãi với nàng ra sao.
Trên thuyền giặc, Lân Nhi đã vội vã lại trịnh trọng dặn dò ta đi tìm người tu Phật ở Nam Dương, ta đã đoán được một nửa, rằng người tu Phật đó chính là vị mà trăm họ chúng ta không được phép gọi tên.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đến trước Chùa Thái Hòa vàng son rực rỡ, lòng ta vẫn thấp thỏm bất an lại e sợ, vẫn không tin mẹ con họ và người tu Phật có mối quan hệ như vậy.
Trong lúc lúng túng, ta thấy bên cạnh lối vào chùa có một cái ao nhỏ nuôi sen súng, bất kể đó có phải ao phóng sinh hay không, ta vội vàng rửa đầu, chân, tay ba lượt, cứ rửa sạch đã rồi nói sau.
Một tiểu sa di ở cửa chạy đến, nom như một cục thịt nhỏ, la mắng ta, léo nhéo nói những lời ta không hiểu. Bộ dạng đó thật đáng yêu, ta lập tức đứng dậy chắp tay vái chào hắn.
Vào đến đại viện chùa, khi hành lễ Phật, ta lại lơ đãng, ngó nghiêng khắp nơi. Tiểu sa di nhìn ta không yên tâm chút nào, cứ lẽo đẽo theo ta không rời nửa bước.
Đi đến sau điện, ta thấy sau pho Tượng Phật Nằm khổng lồ còn có một sân viện, hẳn là chỗ ở của người đó.
Ta nghiến răng, hạ quyết tâm cứng rắn xông vào, lập tức bị một vị hòa thượng vâm váp mình trần như võ sĩ bắt tại trận, tiểu sa di lại chạy đến lầm bầm phàn nàn điều gì đó.
Hòa thượng vạm vỡ xách ta lên, nhìn trang phục của ta, dùng ngôn ngữ ta có thể hiểu được hỏi: “Từ đâu đến? Trụ trì của chúng ta không tiếp khách.”
Đoán đúng nơi rồi ư? Vậy thì dễ rồi.
Bọn ta là dân dã cỏ dại nào có bận tâm lễ nghi hay không, dùng hết sức lực như năm xưa tranh hến, tranh cua với ngư dân mà chửi bới, trực tiếp xé cổ họng ra mà gào lớn: “Tam Nương! Lân Nhi! Đang chờ cứu mạng đó!”
Tiểu sa di và hòa thượng vạm vỡ, tất cả đều bị giọng nói chói tai của ta làm cho choáng váng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cánh cổng viện màu đỏ từ từ mở ra, một vị hòa thượng lớn tuổi hơn một chút gật đầu với ta, ra hiệu cho ta vào trong sân.
Người sắp gặp mặt ngay tức thì, là người thân thiết nhất của Tam Nương và Lân Nhi, là người có thể cứu sống họ, lại còn là vị Cửu Ngũ Chí Tôn ngày xưa.
Khó tránh khỏi sự sợ hãi.
Chương 12
Một người khoác áo cà sa thêu chỉ vàng đỏ thẫm, đứng quay lưng về phía ta dưới gốc cây bồ đề.
Không dám ngẩng đầu nhìn nhiều, ta vội vàng lấy ra chiếc hộp nhỏ Lân Nhi đưa cho ta, nhờ hòa thượng bên cạnh đưa qua.
Mọi người lui xuống, ngài mở hộp chỉ nhìn một cái, liền quay người nhìn ta.
Ngài có tướng mạo nho nhã tuấn tú, thật sự không thể đoán được tuổi tác.
“Dân nữ không biết lễ nghi, bất đắc dĩ kinh động Phật Tổ, mong trụ trì lượng thứ.” Ta không thể thốt ra lời nào hay ho, trong lòng đang nóng như lửa đốt vì chuyện đại sự liên quan đến tính mạng.
“Nữ thí chủ tuổi còn trẻ, một đường chắc hẳn đã chịu không ít khổ sở. Nàng cứ kể rõ ràng đi.” Lời nói của ngài không nhanh không chậm, nhưng lại khiến lòng ta cảm thấy được an ủi.
Một đường này? Là nói về mấy năm ngắn ngủi của ta, hay là chuyến đi xuống Nam Dương này?
Như gặp được Bồ Tát sống, những nỗi khổ bao năm qua ta chưa từng kể với ai, giờ đây mắt đỏ hoe, ta tuôn ra hết không giấu giếm.
Ta kể từ năm ta rời nhà gặp Tam Nương gặp nạn ra sao, Tam Nương biến mất thế nào, ta tìm Tam Nương rồi bị Giặc Oa bắt cóc, lại gặp Lân Nhi bị giam cầm làm khổ dịch trên thuyền giặc, từng chi tiết một, tất cả đều kể ra hết.
“Dân nữ có tội! Dù biết trụ trì đã lục căn thanh tịnh, hôm nay vẫn đến quấy rầy, Tam Nương và Lân Nhi khổ quá, chỉ cầu trụ trì tìm cách cứu mẹ con họ thoát khỏi nước sôi lửa bỏng!”
Ta ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống, nước mắt nước mũi giàn giụa, tất cả đều lau hết lên tay áo.
Ta biết giang sơn kia đã không còn là của ngài, đã bị người đời sau đoạt đi, quyền lực không còn nữa.
Nhưng triều đình dù phong vân biến hóa đến đâu, Tam Nương cũng là một Thái Phi, Lân Nhi là một Vương gia, đương kim Thánh Thượng sao có thể để hoàng gia mất hết thể diện?
Trụ trì nhất định có cách.