Nữ Ngư Minh Ngọc

Chương 7



Cơn mưa lớn làm Lân Nhi tỉnh lại, uống chút nước mưa, cuối cùng cũng hoàn hồn.

 

“Đảo phía Đông… là của Oa nhân… ta biết thuật hàng hải… họ nhận ra ta… có thể chữa trị cho ta…”

 

Hắn chỉ vào một hòn đảo nhỏ ở đằng xa, nói với ta từng chữ một.

 

Ta nhíu mày không yên tâm với kế sách của hắn, nhưng ta biết đây đã là kế sách vẹn toàn nhất rồi.

Chương 15

 

Lên bờ lúc đêm khuya, ven biển vẫn có người tuần tra.

 

Từ xa có người cầm đuốc chạy đến, lòng ta sợ hãi, chỉ đành buộc tượng Phật lên lưng mình.

 

“Trong mười ngày… khụ khụ… sẽ có thương thuyền đi qua… bãi đá ngầm phía Tây Nam… Oa nhân không đến… bảo trọng…” Lân Nhi đã dùng hết sức lực cuối cùng, giọng nói sốt ruột.

 

Ta vừa nghe, vừa lau nước mắt, không yên tâm nhìn hắn thêm hai lần.

 

Hắn mày mắt trĩu xuống, dung mạo tiều tụy, môi tái nhợt.

 

Không biết lần chia ly này, lại là khi nào có thể gặp lại.

 

Đuốc ở đằng xa càng ngày càng gần, ta chỉ có thể bỏ Lân Nhi lại, chạy thục mạng về phía bãi đá ngầm.

 

Đá ngầm ven biển hiểm trở trơn trượt, rơi xuống là mất mạng ngay, khó trách không ai đến.

 

Người thường không thể leo lên, nhưng ta từ nhỏ đã quen trèo trần bằng chân không.

 

Cởi giày ra, vài con hà bám vào làm ta trầy xước, nhưng ta không thấy đau.

 

Nhớ đến Tam Nương và Lân Nhi, lòng ta càng đau hơn.

 

Đêm thứ ba, khi ta leo cây trộm dừa, phát hiện có thương thuyền ở đằng xa.

 

Ta đã được cứu.

 

Chương 16

 

“Nàng có phải là người mấy hôm trước rơi từ phúc xương hiệu xuống không?” Chủ sự trên thuyền hỏi ta.

 

Ta gật đầu, lấy ra tấm thẻ gỗ lên thuyền của phúc xương hiệu, không nói một lời.

 

Giờ phút này ta chỉ muốn nhanh chóng vào Kinh thành, thỉnh pho tượng Phật lớn này vào Hoàng cung, cứu Lân Nhi ra, tìm Tam Nương…

 

Chương 17

 

Đổ bộ Làng chài  man di lần này, cảm giác như đã qua một kiếp.

 

Một số ngư dân nhận ra ta, nhưng không nói nhiều với ta, vì nhà nào nhà nấy đều đang làm tang sự, trong làng đâu đâu cũng là câu đối trắng.

 

Ta chỉ đành vào huyện thành, quả nhiên cửa nha môn cũng không có cáo thị, Tam Nương vẫn không có tin tức, tìm nàng ở đâu, như mò kim đáy bể.

 

Trở về viện của mình, ta tìm ra hơn mười lạng bạc ta và Tam Nương tích cóp mấy năm nay, đeo tượng Phật lên lưng, lên Kinh thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chương 18

 

Ta chưa từng đi xa, vì tìm Tam Nương cứu Lân Nhi, ta đã xuống Nam Dương, rồi ra khỏi thành, đi về phía Kinh thành ở phương Bắc.

 

Tốn một ít bạc, ta liền có thể ngồi xe chở hàng của ông chủ tiệm vải trong thành, cùng đi về Kinh thành.

 

Những gì ta thấy và nghe trên đường, càng là những điều ta chưa từng thấy.

 

Ví dụ như những mặt hàng phổ biến ở phía Nam, nhưng lại cực kỳ hiếm ở phía Bắc.

 

Ta vừa đi vừa nhìn, trong lòng cũng tính toán xem có thể làm ăn buôn bán gì không.

 

Nhưng nghĩ đến Tam Nương, nếu nàng còn ở đây, nhất định cũng sẽ khen ta thông minh, lòng ta lại bâng khuâng mất mát.

 

Chương 19

 

Đến Kinh thành đã là Tết Trung Nguyên, nhà nhà đóng cửa, trên đường rất ít người đi lại.

 

Người man di, chúng ta không sợ, ngày quỷ môn quan đại khai, chính là ngày người thân trở về nhà, là ngày đoàn viên, ngày tốt lành.

 

Sau khi từ biệt ông chủ tiệm vải, ta ôm tượng Phật tìm đến quán hoành thánh duy nhất còn sáng đèn bên bờ sông.

 

Chủ quán hoành thánh cười ta: “Cô nương, đêm Tết Trung Nguyên này, nàng phải mang theo tượng Phật mới dám ra ngoài đấy à.”

 

Ta không nói gì, mắt cứ dán chặt vào những chiếc họa phường trên sông.

 

Gió đêm mùa hè thổi qua tấm lụa trắng mỏng của họa phường, trên thuyền có một nam tử ngồi đó, tuy da trắng trẻo, nhưng đó rõ ràng là Lân Nhi!

 

Hắn vén tấm lụa mỏng lên, đi thẳng đến quán hoành thánh trên bờ.

 

Ta trợn tròn mắt, Lân Nhi đây là đã c.h.ế.t rồi sống lại sao?

 

Ta thật sự gặp ma rồi chăng?

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Chương 20.

 

“Quý khách, ngài đến rồi, năm nay sao lại muộn hơn mọi năm vậy? Trời đang nóng đó, ngài từ từ ăn thôi.” Chủ quán khom lưng bưng một bát hoành thánh lên cho vị công tử kia.

 

Ta vừa ăn bát hoành thánh của mình, vừa liếc mắt nhìn hắn, phỏng đoán thân phận của hắn, không dám mạo hiểm mở lời.

 

Vị công tử có dáng người thon dài, da dẻ lạnh lẽo trắng ngần, xiêm y mỏng manh tinh xảo, tóc búi cao bằng đai ngọc, là một mỹ nam tử hiếm có khó tìm.

 

Mang một gương mặt giống Lân Nhi, nhưng lớn tuổi hơn một chút, xanh xao hơn một chút.

 

Ánh trăng vàng vọt, gió đêm mùa hè thổi qua mặt sông, nhà nhà trong sân tự thả đèn Khổng Minh.

 

Những chiếc đèn lồng trắng bay lên, khắp trời lay động những ngọn lửa vàng ấm áp, nhưng lại mang theo nỗi buồn vô hạn.

 

Ta giả vờ ngẩng đầu nhìn đèn, nhưng vẫn luôn lén lút quan sát vị công tử mặc y phục hoa lệ kia.

 

Đợi hắn ăn xong, mới từ từ ngẩng đầu nhìn ta đang ngồi đối diện.