Nữ Nô Hồi Kinh - Bá Phủ Đoạn Trường Hối Hận

Chương 137



Ngụy thị nhìn sâu Ấn Trường Trăn một cái, tràn đầy lo lắng mà vội vàng đuổi theo.

“Như Chi, chuyện này không hề nhỏ, không thể làm lớn chuyện được. Chắc chắn có hiểu lầm trong đó, Ngu nhi tuy không lớn lên từ nhỏ trong Bá phủ, nhưng nhận thân đã gần bốn năm, con bé vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa từng làm bậy!”

“Càng không có cái gan hạ độc tổ mẫu!”

“Biểu tỷ! Ta và biểu tỷ hiểu rõ căn nguyên lẫn nhau, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng người khác thì không giống vậy! Cho dù là con gái ruột của biểu tỷ, nó ở thôn dã mười mấy năm, ở bên cạnh biểu tỷ chưa đầy bốn năm, biểu tỷ sao có thể tin chắc nó không có cái gan đó?”

“Biểu tỷ nhìn phu quân của mình đi, chẳng phải cũng lừa gạt biểu tỷ xoay như chong chóng sao? Có một người cha như vậy, con gái biểu tỷ chẳng lẽ có thể tin được sao?!”

“Rốt cuộc có phải hay không, nhìn là biết ngay!”

Liễu Như Chi hung hăng hất tay Ngụy thị ra, hầm hầm xông vào Ngưng Sương Viện.

Lúc này Ấn Ngu còn chưa biết trong phủ đã xảy ra chuyện gì, khi thấy một đám người kéo đến sân viện, nàng ta sững sờ một chút.

Liền vội vàng bước lên, ôn hòa nói: “Dì? Tần ma ma? Nhị tỷ tỷ cũng đến rồi sao?”

Lúc này nàng ta dường như nhận ra điều gì đó, trên mặt có chút hoảng sợ.

Mãi đến khi Ngụy thị và Ấn Trường Trăn cũng đến đây, nàng ta mới trấn tĩnh lại một chút: “Mẫu thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Chưa đợi những người khác mở miệng, Liễu Như Chi đã mặt đầy giận dữ chất vấn.

“Lấy con chim độc mà ngươi nuôi trong viện ra đây! Cho cha mẫu thân ngươi xem!”

Nghe vậy, Ấn Ngu vẻ mặt không hiểu: “Dì nói vậy là có ý gì? Trong viện của ta khi nào có chim độc rồi?”

“Còn giả vờ với ta? Ai mà chẳng biết Ấn Hành đã tặng ngươi một con chim Cưu Tước nuôi trong viện? Ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết con chim đó có độc!”

Lời này vừa ra, Ấn Ngu đứng sững tại chỗ, sắc mặt đột nhiên trở nên hoảng loạn.

Nàng ta vội vàng nhìn dì, rồi lại nhìn Ngụy thị, vành mắt hơi đỏ, vừa vội vàng vừa khó tin.

“Con, con thật sự không biết ạ mẫu thân!”

“Con chim mà ca ca tặng cho con, vào ngày mười lăm tháng trước đã c.h.ế.t bất đắc kỳ tử rồi, lúc đó con cũng không biết là vì nguyên nhân gì, đột nhiên c.h.ế.t trong viện.”

“Lúc đó còn là do con bảo Tuyết Tùng đích thân đi chôn nó.”

Liễu Như Chi nghe xong, giận dữ bùng lên: “Hay cho ngươi, còn muốn làm ra chuyện c.h.ế.t không có đối chứng nữa sao?”

“Dì! Con thật sự không biết dì nói vậy là có ý gì. Tuyết Tùng đã chết, quả thực là c.h.ế.t không có đối chứng, nhưng lời con nói cũng là thật mà. Nếu không tin có thể hỏi người hầu trong viện, xem đã lâu lắm rồi có còn thấy con chim đó nữa không.”

“Với lại con chỉ là thấy con chim đó đẹp mắt trong sách vở, ca ca năm ngoái xuống phía Nam, liền mang về cho con một con, nhưng con thật sự không biết con chim này có độc.”

“Mẫu thân, mẫu thân! Con chim này đã c.h.ế.t rồi, các người đến đây rốt cuộc là vì chuyện gì vậy?”

Ấn Trường Trăn ánh mắt sắc bén nhìn Liễu Như Chi, giọng điệu kiên quyết: “Chim đã c.h.ế.t vào ngày mười lăm tháng trước, lúc ngươi tặng quạt lông, đó đã là sau ngày mười lăm rồi!”

“Liễu Như Chi, ngươi thực sự muốn sỉ nhục nhau, hãm hại Ngu nhi sao?!”

Sắc mặt y tái xanh, ánh lửa giận trong mắt như thiêu đốt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Dùng lông đuôi chim Cưu Tước hạ độc Lão thái quân, loại thủ đoạn độc ác bỉ ổi này, tuyệt đối không phải là Ngu nhi nhà ta có thể làm ra!”

Nghe những lời này, Ấn Ngu cả người đều run lên, sau đó hoảng loạn lắc đầu dữ dội, không ngừng khóc lóc tố cáo.

“Không phải, con sẽ không làm vậy! Con làm sao có thể đi hạ độc tổ mẫu chứ?”

“Cha, mẹ! Tổ mẫu tuy ít khi ở cùng con, nhưng hại tổ mẫu cũng vô ích đối với con mà! Con càng không có cái gan hạ độc người khác! Con cũng không biết con chim ca ca tặng con là chim độc!”

“Ngươi đúng là không thấy quan tài không đổ lệ! Nha hoàn trong viện của ngươi đều đã khai rồi! Chính là ngươi đã nhổ lông đuôi con chim đó, rồi dệt lại thành quạt lông bảo nàng ta đưa cho Lão thái quân! Người đã ở đây rồi, ngươi còn muốn chối cãi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Liễu Như Chi tức giận đẩy nha hoàn đó đến trước mặt nàng ta.

Không ngờ Ấn Ngu ra sức lắc đầu: “Không, không phải, nàng ta nói dối! Chim đã c.h.ế.t từ lâu rồi, ta đi đâu mà nhổ lông chứ? Ngươi vì sao phải hại ta? Ai sai khiến ngươi hại ta chứ?”

Nàng ta khóc càng thảm thiết hơn, có lẽ dáng vẻ này quá đáng thương, khiến Ngụy thị động lòng trắc ẩn.

“Chỉ dựa vào lời nói một phía của nha đầu này, làm sao có thể kết tội Ngu nhi? Ta đương nhiên tin tưởng con gái ta tuyệt đối không phải loại người lòng dạ rắn độc như vậy!”

Ngay lúc này, bên ngoài cổng viện cũng truyền đến tiếng xe ngựa lăn bánh.

Chỉ thấy Ấn Hành chậm rãi bước tới, y dường như đã đứng ngoài cửa rất lâu, phần lớn những gì xảy ra bên trong đều đã lọt vào tai y.

Y mặt không biểu cảm lên tiếng: “Nếu đã vậy, Ngu nhi, ngươi nói cho ta biết, ngươi đã bảo Tuyết Tùng chôn t.h.i t.h.ể chim ở đâu rồi?”

Lời này vừa thốt ra, Ấn Ngu lại ngây người tại chỗ, rồi nhanh chóng nói: “Ca ca, t.h.i t.h.ể của tháng trước, bây giờ làm sao còn tìm thấy được nữa?”

“Tìm được hay không là một chuyện, chôn ở đâu lại là chuyện khác, ta tự có cách để biết nơi đó có dấu vết chôn chim hay không.”

Trong chốc lát, nước mắt Ấn Ngu lại tuôn rơi nhiều hơn.

Nàng nức nở lắc đầu, giọng nói cũng trở nên đứt quãng: “Cái xác đó, ta chỉ bảo Tuyết Tùng chôn thôi, ta cũng không nhớ rõ lắm là chôn dưới gốc cây nào…”

Giờ phút này ánh mắt Ấn Hành dần trở nên lạnh lẽo, Ấn Ngu cảm thấy sợ hãi, nàng vội ôm lấy chân y cầu xin.

“Ca ca, ca ca phải tin ta, các người đừng không tin ta.”

“Ta nói đều là lời thật! Tuyết Tùng đã qua đời, không ai đứng ra nói giúp ta, nhưng ta thật sự không biết con chim đó có độc, ca ca nghĩ mà xem, có phải ta thật sự không biết không!”

Nhìn thấy cảnh này, Liễu Như Chi không thể nhẫn nhịn được nữa, nàng ta xốc mạnh Ấn Ngu dậy.

“Chim thì không thấy chim, tỳ nữ của ngươi cũng không còn! Chẳng lẽ cái tội danh này cứ thế để cả nhà các ngươi đổ lên đầu ta sao?!”

“Các ngươi đừng mơ mộng ban ngày!”

Liễu Như Chi lại hung hăng đẩy Ấn Ngu ra, rồi đột nhiên bật cười lớn.

“Ta vốn tưởng Bá phủ này là nơi ta có thể nương tựa cả đời, ít nhất ở đây còn có thân duyên tỷ muội của ta. Nhưng ta không ngờ, nơi này lại là một hang sói, răng nanh khắp nơi, hận không thể xé xác ta và Sinh nhi ra mà nuốt chửng!”

“Bà mẫu bị hạ độc, nhất định là do người trong phủ các ngươi ra tay, sự tình trở nên nghiêm trọng rồi thì tìm ta đến gánh tội ư? Được thôi, được!”

“Lão nương ta đã cùng đường, còn sợ gì nữa, ta nhất định phải…”

“Dì ơi, chuyện này thật sự không liên quan gì đến con, con cũng thật sự không biết tại sao lại như vậy.”

“Dù cho có cho con một trăm cái gan, con cũng không dám làm ra chuyện hạ độc tổ mẫu!”

Ấn Ngu nàng ta ra sức lắc đầu, nước mắt giàn giụa: “Nếu, nếu không ai tin ta, ta thà chết, cũng sẽ không gánh cái tội bất hiếu hạ độc tổ mẫu này!”

Nói xong, nàng ta liền chạy về phía bờ hồ nước, Ngụy thị thấy vậy, giật mình hoảng sợ!

“Ngu nhi!!”

Ấn Trường Trăn cùng mọi người vội vàng tiến lên ngăn cản.

Chỉ duy nhất Liễu Như Chi, nhanh như chớp giật, mạnh mẽ túm lấy cổ Ấn Ngu, dường như sợ nàng ta chậm một bước, liền ấn nàng ta xuống đất, bất chấp tất cả mà nhấn đầu nàng ta vào trong nước!

Trong chốc lát, nước hồ lạnh buốt từ ngũ quan nàng ta xâm nhập không kẽ hở, Ấn Ngu theo bản năng ra sức giãy giụa.

“Cứu, cứu mạng… ưm…”

Phía sau chỉ còn nghe thấy tiếng nàng ta yếu ớt kêu “ưm ưm”.

Liễu Như Chi đôi mắt đỏ ngầu, giận dữ nói: “Ngươi không phải muốn tìm c.h.ế.t sao? Ta tiễn ngươi một đoạn thì có sao đâu!”