Nữ Phụ Ác Độc Sức Trâu Theo Đuổi Nam Chính Ngôn Tình

Chương 12





“Tống Văn Anh bị bạo lực mạng, không chỉ mất mặt, còn bị những cư dân mạng quá khích tìm đến tận cửa, tạt axit vào cô ta.”

Tôi lo lắng nói: “Cái này, cái này không hay lắm đâu nhỉ?”

“Đừng lo, cô ta có hào quang nữ chính, sẽ không thực sự bị tạt trúng đâu.”

“Sau này, nam nữ chính phát hiện ra là cô đứng sau giở trò, liền bắt đầu trả thù cô.”

“Họ cũng tung tin xấu của cô, cô bị cả mạng chửi, lại không có vai diễn nào, không thể không âm thầm rút khỏi giới giải trí.”

“Cô trải qua một đoạn thời gian sống uể oải, cuối cùng tinh thần hoảng loạn, gặp tai nạn xe cộ rồi nhận lấy kết cục.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Hệ thống an ủi.

“Hoàn thành nhiệm vụ này, cô sẽ nhận được phần thưởng, sống những ngày tháng tự do tự tại của mình.”

32

Nghe hệ thống nói, tôi phấn chấn hẳn lên.

Đúng rồi, tôi còn phần thưởng một mục tiêu nhỏ nữa mà!

Vì số tiền này, tôi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!

Tôi nắm chặt tay.

“Được, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, cậu cứ yên… yên tâm đi!”

Hệ thống không để ý đến tôi.

Tôi bĩu môi: “Hệ thống, cậu không tin tôi sao?”

Hệ thống: “Wechat.”

Tôi: “?”

Rõ ràng tôi hoàn thành nhiệm vụ không tệ mà.

Tôi quyết định chứng minh bản thân.

Tôi thức đêm đăng ký một tài khoản nhỏ, cố gắng viết một bài luận ngắn.

Chỉ là, thứ này trước đây tôi chưa từng viết, nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu.

Tôi cắn đầu bút, viết rồi lại gạch xóa trên giấy, mãi mà không phác thảo xong.

Hệ thống không chịu nổi nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"2000 năm sau rồi, cô mới viết được mười hai chữ?"

Tôi cãi lại: "Cái này rất thử tài văn chương đó, cậu không phải không biết, tôi còn chưa học hết cấp ba."

Hệ thống mơ hồ: "Sao tôi biết được chuyện này? Cô còn chưa học hết cấp ba sao?"

"Đúng vậy, thì là, ra ngoài kiếm tiền sớm một chút mà."

Để gỡ gạc lại chút thể diện, tôi lại nói:

"Ôi dào cậu đừng lo! Dù sao tôi chắc chắn sẽ viết được, cậu cứ chờ xem!"

33

Thức đến nửa đêm, tôi buồn ngủ c.h.ế.t đi được.

Cuối cùng cũng hiểu ra.

Kệ cái bánh quy nhỏ của cậu ta, viết văn không bằng trực tiếp phát điên.

Tôi vội vàng gửi mười mấy dòng trạng thái Weibo, mỗi dòng đều không nhiều chữ.

Nhưng ghép lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Truyện được edit bởi Mèo Ghiền Truyện ||||

[Buồn cười, Cố Cẩn Tri và Tống Văn Anh là một đôi, vậy tôi là gì? Là rong biển Mỹ Hảo Thời Gian sao?]

[Quá hoang đường, còn hoang đường hơn cả bà cụ trong bài toán đi bộ 800 mét mỗi giây, còn hoang đường hơn cả việc dùng phiếu điều tra để tính mật độ chuột đồng trong bài toán sinh học!]

[Cùng nhau ăn cơm là chuyện tốt sắp đến á?! Vô lý hết sức anh bạn!]

[Thật là không có thiên lý! Tôi không đồng ý mối hôn sự này! Ý tôi là, 0 người đồng ý mối hôn sự này!]

[Rõ ràng là tôi đến trước! Được được được, trong tình yêu không nói đến chuyện trước sau đúng không? Người không được yêu mới là tiểu tam đúng không?]

[Buồn cười quá, có người nên soi gương đi, đương nhiên tôi đang nói đến bản thân mình, cái mũi hề của tôi nổi bật quá, hì hì.]

[...]

Làm xong việc đã là một giờ sáng.

Tôi bảo hệ thống kéo cho tôi chút tương tác.

Phần còn lại là để cho chủ đề tự do lên men.

Tôi chui vào chăn, nhắm mắt lại.

Hạnh phúc ghê.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com