Nữ Phụ Ác Độc Sức Trâu Theo Đuổi Nam Chính Ngôn Tình
7
Cố Cẩn Tri không có ý định nhập viện.
Vì có bác sĩ gia đình, có thể ở nhà tĩnh dưỡng.
Với tư cách là người gây tai nạn, tôi đương nhiên phải đưa anh ta về nhà, bàn bạc chuyện bồi thường các thứ.
Trên xe, tôi nhìn thấy Cố Cẩn Tri với băng gạc cố định.
Anh ta cởi áo khoác ngoài, trên người chỉ còn một chiếc áo sơ mi, cúc áo còn chưa cài hết.
Mặc dù vậy, trông anh ta không hề chật vật.
Băng gạc quấn chặt, làm nổi bật đường nét nửa thân trên của anh, cơ bụng dưới lớp áo sơ mi trắng ẩn hiện.
Có một vẻ đẹp hoang dã.
Tôi nhìn đến nóng mặt, không nhịn được quay đầu đi.
Lại cảm thấy áy náy, tôi hỏi anh ta: "Anh không sao chứ? Có đau không?"
Cố Cẩn Tri nói: "Vẫn ổn. Chỉ là có một vấn đề muốn thỉnh giáo một chút."
Nghe giọng điệu, anh ta khá khách khí, chắc là sẽ không để bụng chuyện của tôi.
Tôi vội vàng nói: "Vấn đề gì vậy ạ?"
"Ở bữa tiệc, tại sao cô... lại tấn công tôi?"
Tấn công?!
Nghiêm túc đấy à? Tình hình nghiêm trọng đến mức này rồi sao?
Tôi bứt rứt ngón tay.
Giải thích thế nào đây?
Tôi không hề muốn tấn công anh ta.
Kế hoạch của tôi là nhõng nhẽo ngã vào lòng anh ta.
Đây là nhiệm vụ mà hệ thống giao cho mà.
Nhắc đến nhiệm vụ, tôi vội vàng hỏi hệ thống: "Thế nào rồi, nhiệm vụ hoàn thành chưa?"
"Hoàn thành rồi! Mặc dù xảy ra chút ngoài ý muốn, nhưng cô đúng là đã "nhào" vào lòng anh rồi! Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc!"
Tôi yên tâm rồi.
Nghĩ một lát, tôi nói với Cố Cẩn Tri: "Tôi không cố ý đâu, tôi bị vướng váy."
"Thật sao?"
Cố Cẩn Tri khẽ cười, không biết là tin hay không tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong lòng tôi vẫn bất an, vội vàng chạy tới chạy lui.
Đến khi đưa được anh ta vào phòng, đỡ lên giường rồi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng Cố Cẩn Tri cũng không bắt tôi bồi thường gì cả.
Chỉ là trước khi tôi rời đi, anh ta hỏi: "Vẫn chưa biết, cô tên gì?"
Tôi nói: "Hứa Ý Hoan."
"Ba chữ nào?"
"Chữ Hứa trong hứa hẹn, chữ Ý trong ý hợp tâm đầu, chữ Hoan trong hoan hỉ."
9
Chủ nhật, người quản lý nói sẽ đưa tôi đi bàn chuyện hợp tác.
Đây không phải lần đầu tiên anh ta nói như vậy.
Có một bộ phim mới, có một vai diễn, có một chương trình tạp kỹ.
Lý do đều gần như giống nhau.
Vậy mà chưa từng có lần nào là thật sự bàn chuyện hợp tác.
Thường thì đến nhà hàng, ăn cơm cùng một đám nhà đầu tư, đạo diễn.
Ngồi trên bàn rượu nghe bọn họ khoác lác, thừa hơi men giở trò sàm sỡ.
Tôi từng chịu thiệt kiểu này rồi.
Mặc dù cuối cùng không bị chiếm đoạt lợi ích gì, nhưng từ đó tài nguyên của tôi tụt dốc không phanh, dần dần biến mất khỏi giới.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tôi và người quản lý sớm đã trở mặt, tôi từ chối rất thẳng thừng.
Người quản lý khinh bỉ liếc nhìn tôi một cái.
"Cô chắc chứ? Lần này là hợp tác đàng hoàng."
"Hứa Ý Hoan, cô 26 tuổi rồi, lăn lộn trong giới giải trí gần mười năm, đến một chút tiếng tăm cũng không có."
"Chẳng lẽ cô cam tâm?"
"Đừng nghĩ nhiều, soi gương đi, không có nhiều người muốn giở trò quy tắc ngầm với cô đâu."
Người quản lý úp úp mở mở tôi sẽ cảnh giác.
Càng là kiểu mỉa mai trắng trợn thế này, ngược lại khiến tôi hơi động lòng.
Có lẽ, thật sự là hợp tác nghiêm túc.
Đúng như anh ta nói, lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm như vậy, thành ra thế này, sao có thể cam tâm?
Nếu thật sự là cơ hội hiếm có, tôi nên nắm bắt lấy.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com