Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 103: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Tôn Kiến Hiền vốn đã dạy toàn bộ những lời nói có khả năng khơi lên lửa giận của cộng đồng mạng ở mức độ cao nhất cho mẹ Khương. Không nghĩ tới, mẹ Khương vừa khẩn trương một chút đã quên hơn một nửa, nói năng lủng củng.

 

MC hỏi bà ta: “Hôm nay bà hy vọng chuyện này sẽ được giải quyết bằng cách nào?”

 

Mẹ Khương nhanh miệng, lập tức nói ra ý nghĩ chân thật của mình: “Ít nhất nó phải cho tôi năm mươi triệu tệ.”

 

MC: “...”

 

Lúc này, mẹ Khương mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng bổ sung một câu: “Tôi sợ một cô gái như nó xài tiền bậy bạ, muốn giữ giúp...”

 

Trên phần bình luận, không ít người cảm thấy có gì đó không đúng.

 

[Sao tôi lại cảm thấy lời nói của bà ta trước sau không đồng nhất vậy. Lúc trước thì nói chỉ cần Khương Đào đến bệnh viện nhìn mặt cha một lần là tốt rồi, bây giờ vừa há mồm đã đòi năm mươi triệu!]

 

[Lỡ lời chứ gì!]

 

[Tôi lại cảm thấy hiện tại mới là lời thật lòng. Lúc trước bà ta còn lắp ba lắp bắp, nhưng câu năm mươi triệu vừa nãy lại lưu loát dữ thần!]

 

[Cho dù đòi năm mươi triệu thì cũng không sai mà. Bọn họ nuôi Khương Đào đến lớn như vậy, Khương Đào làm minh tinh, kiếm được không ít tiền. Cứ cho là trả tiền lại cho cha mẹ thì có làm sao?]

 

[Nói thật, tôi vốn vẫn luôn đứng về phía cha mẹ Khương Đào, nhưng hiện tại lại có chút hoài nghi rồi]

 

Tôn Kiến Hiền sắp tức c.h.ế.t.

 

Sao hắn có thể nghĩ tới, trăm dặn nghìn dò, vậy mà mẹ Khương vẫn có thể phạm vào loại sai lầm này chứ, thiếu chút nữa đã phá hủy kế hoạch hoàn mỹ của hắn!

 

Cũng may là bên tổ chương trình đã cứu cánh kịp thời.

 

Mấy quan sát viên lòng đầy căm phẫn, đồng cảm với mẹ Khương như người trong cuộc, còn theo đó mà lau vài giọt nước mắt.

 

“Từ xưa đến nay, nước ta luôn lấy hiếu làm đầu. Một người ngay cả hiếu thảo với cha mẹ cũng làm không được, chúng ta còn có thể trông cậy cô ấy còn có những phẩm chất khác tốt đẹp hơn sao? Việc càng khiến người ta đắng lòng hơn chính là người như vậy lại là một minh tinh. Cô ấy sẽ làm ảnh hưởng đến giá trị quan của biết bao thanh thiếu niên nữa đây!”

 

“Bác Khương, bác cũng đừng buồn nữa, chương trình Hành Trình Tìm Kiếm Người Thân của chúng tôi nhất định sẽ giúp bác giải quyết những vấn đề này.”

 

“Tôi cực kỳ đau lòng. Trước mắt tôi chỉ thấy hình ảnh một người mẹ hiền từ không giỏi ăn nói, dù bị phụ lòng nhưng vẫn yêu thương đứa con của mình. Dê con còn biết quỳ khi uống sữa mẹ, quạ đen còn biết phụng dưỡng cha mẹ khi về già, là con người sao lại không bằng cả động vật vậy chứ!”

 

Vì vậy, căn bản không cần thủy quân của Tôn Kiến Hiền xúi giục, một bộ phận cộng đồng mạng dễ bị ảnh hưởng đã theo đó mà bắt đầu mắng Khương Đào ở phần bình luận trên màn hình.

 

Thấy bầu không khí đã nóng lên không ít, MC mới mời mẹ Khương ngồi xuống ghế sofa.

 

“Vậy chúng ta cùng nhau xem xem, hôm nay Khương Đào có xuất hiện hay không?”

 

Ở trường quay chương trình có một cánh cửa tìm người thân. Người thân được tìm thấy sẽ đi vào trường quay thông qua cánh cửa này.

 

Đây cũng là phần hồi hộp nhất của chương trình Hành Trình Tìm Kiếm Người Thân.

 

MC dừng chỗ này rất đúng lúc, mặc cho cộng đồng mạng suy đoán trên phần bình luận.

 

[Tôi cá là hôm nay Khương Đào sẽ không tới!]

 

[Tôi nữa, Khương Đào mà tới tôi nhai bàn phím!!]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Nếu tôi là Khương Đào, mặc kệ thế nào tôi cũng phải tới]

 

[Cô ta chắc chắn không dám tới đâu]

 

[Tới đi, vừa lúc tôi có thể mắng cô ta]

 

[Sợ không tới phiên cô bạn đâu. Những quan sát viên ở trường quay thế nào cũng thay nhau mắng trước]

 

[Những minh tinh này đều như vậy. Lúc phạm sai lầm thì trốn mất hút, chờ tới khi mọi người đều quên chuyện này đi lại xuất hiện moi tiền]

 

[Đến bây giờ mà bên phía Khương Đào còn chưa phản hồi, nhất định có vấn đề. Lần này giả c.h.ế.t bưng bít cho qua chuyện, lần sau lại lấy bệnh trầm cảm ra bán t.h.ả.m một trận, vậy là chuyện này coi như qua]

 

[Weibo của cô ta đến giờ vẫn chưa trả lời mà, nhất định là đang chột dạ]

 

[Mặc dù biết cô ta hẳn sẽ không tới, nhưng tôi vẫn hy vọng cô ta tới. Hí hí]

 

“Mọi người cùng nhau đếm ngược từ năm nào.”

 

“5!”

 

“4!”

 

“3!”

 

“2!”

 

Mê Truyện Dịch

“1!”

 

Trái tim của tất cả mọi người đều theo đó mà nhảy lên.

 

Cánh cửa ở một bên khác của studio từ từ mở ra.

 

Một cô gái dáng người mảnh mai xuất hiện, chính là Khương Đào.

 

[!!!]

 

[!!!!]

 

[Trời má!! Cô ta tới thật kìa]

 

[Cô ta vậy mà không biết xấu hổ tới đây, quả nhiên người đê tiện thì vô địch thủ]

 

[Khá khen cho lòng dũng cảm này! (Mặc dù vẫn cảm thấy không nên bất hiếu)]

 

[Biết là như vậy nhưng cái người khi nãy nói muốn nhai bàn phím đâu rồi ta!!]

 

[Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!]

 

Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Đào, mẹ Khương thiếu chút nữa đã không nhận ra cô.

 

Trong trí nhớ của bà, Khương Đào là một đứa nhút nhát, căn bản không dám phản kháng lại bọn họ.