Cảnh sát: “Những lời này bà có thể nói trên tòa. Còn bây giờ mời bà phối hợp với chúng tôi, đi một chuyến về đồn cảnh sát.”
Mẹ Khương sợ hãi nhìn cảnh sát bốn phía. Bà ta run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi giàn giụa hô to: “Tôi khai hết, tôi sẽ khai hết!”
“Xin đừng bắt tôi ngồi tù!!”
Bình luận trên màn hình nhất thời náo động.
[!!!]
[Đệt!!!!]
[Plot twist động trời!!]
[Đây chính là không đ.á.n.h tự khai trong truyền thuyết ư!]
[Khi nãy ai nói Khương Đào không giống con ruột ấy nhỉ?! Đúng là tiên tri!]
[Chỉ có tôi quan tâm tới một chuyện, lần này Khương Đào lại muốn lập công nữa hả?]
[Chị Khương của tôi, không hổ là minh tinh trong giới cảnh sát mà!]
Tô Anh Tuyết mặc bộ lễ phục nhỏ nhắn, đi theo sau lưng Kỷ Thanh.
Đây là một buổi tụ họp tư nhân, nhưng những người ở đây hầu như đều là nhân vật có tên tuổi trong giới thời trang.
Lần trước, sau khi cơ hội xuất hiện trên trang bìa tuần san tháng mười của tạp chí MINA bị cướp mất, Kỷ Thanh vẫn luôn áy náy với Tô Anh Tuyết. Vì vậy lần này, anh ta đặc biệt dẫn cô ta tới đây tham gia buổi gặp gỡ, với mục đích giúp cô ta tiếp xúc với chút tài nguyên của giới thời trang.
Một nhà thiết kế nổi tiếng nhìn Tô Anh Tuyết, có chút kinh ngạc nói: “Aerian, đây chính là nhân vật chính trong tấm ảnh tĩnh kia của anh đúng không?”
Aerian là tên tiếng Anh của Kỷ Thanh.
Lúc trước, anh ta đã từng chụp cho Tô Anh Tuyết một series ảnh tĩnh. Bộ ảnh đó rất được người trong giới khen ngợi.
Kỷ Thanh cười cười: “Đúng vậy, khả năng thể hiện của Anh Tuyết rất tốt. Lúc nhìn thấy kết quả quay chụp, tôi cũng rất kinh ngạc.”
“Ánh mắt của anh đương nhiên là không sai được rồi.” Đối phương cười nói với Tô Anh Tuyết: “Cô Tô, hy vọng chúng ta có cơ hội hợp tác.”
Tô Anh Tuyết lộ ra một nụ cười ngượng ngùng rất thích hợp.
Chỉ tiếc là trong giới này, không phải ai cũng nể mặt Kỷ Thanh.
Một cô gái tóc ngắn ngồi ở quầy bar khẽ cười nói: “Trông cô Tô không giống người mẫu nhỉ.”
Tô Anh Tuyết nhỏ giọng giận dỗi: “Tôi là diễn viên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thật trùng hợp, mấy ngày trước, lúc Tưởng Sướng chụp ảnh bìa tuần san tháng mười cho MINA, anh ấy cũng nói đã gặp phải một diễn viên rất có kỹ năng thể hiện.” Cô gái tóc ngắn cố ý hỏi: “Không biết có phải là cô Tô đây không?”
Thật là hết chuyện nói, cứ thích cố tình thọt vào tim Tô Anh Tuyết một đao.
Kỷ Thanh lập tức tiến lên che chở cô ta, lạnh lùng nói: “Diệp Thanh Lê, cô có ý gì!”
Diệp Thanh Lê cũng không sợ Kỷ Thanh. Cô chống cằm, cười lạnh nói: “Đây vốn là buổi tụ họp riêng của giới chúng ta. Anh chưa thông qua sự đồng ý của tất cả người ở đây, đã dẫn người ngoài giới tới là có ý gì?”
Mê Truyện Dịch
Sắc mặt Tô Anh Tuyết có chút trắng, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết... Đều là lỗi của tôi...”
“Được rồi, bớt cái vẻ đó đi!” Diệp Thanh Lê nhìn Tô Anh Tuyết bằng nửa con mắt: “Cô nói xin lỗi cũng không thể thay đổi sự thật rằng cô đã phá luật. Hơn nữa, tôi đang nói chuyện với Kỷ Thanh, cô gấp gáp nói xin lỗi như vậy là có ý gì? Làm giống như tôi ức h**p cô không bằng.”
Những người khác ở chỗ này cũng không lên tiếng.
Không ít người cũng đứng về phía Diệp Thanh Lê.
Đây là buổi tụ họp riêng của bọn họ, vì vậy mọi người thường nói chuyện tương đối tùy ý, đôi khi sẽ bất cẩn tiết lộ ra một chút bí mật trong ngành, quả thật không thích hợp dẫn người ngoài giới tới.
Nhất là lần này Kỷ Thanh dẫn người tới mà không đ.á.n.h tiếng trước với bọn họ. Vì thế mà trong lòng vài người cũng có dị nghị, chẳng qua là bọn họ không nói thẳng ra giống Diệp Thanh Lê mà thôi.
Sắc mặt Tô Anh Tuyết càng trắng hơn.
Kỷ Thanh nén giận, nói: “Diệp Thanh Lê, cô một vừa hai phải thôi!”
Lúc này, Tưởng Sướng từ bên ngoài bước tới: “Xin lỗi, tôi đến muộn. Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”
Sự xuất hiện của anh ta đã hóa giải bầu không khí lúng túng nơi đây.
Nhà thiết kế khi nãy lên tiếng hòa giải: “Chúng tôi nói, gần đây diễn viên mà anh chụp ảnh cho có kỹ năng thể hiện rất tốt.”
Tưởng Sướng vỗ tay: “Tôi đang định cho mọi người xem bộ ảnh tiếp theo đây, thật sự rất đỉnh luôn!!”
Trình độ kén cá chọn canh của tên Tưởng Sướng này thuộc dạng không phân cao thấp với Kỷ Thanh. Hơn nữa anh ta nổi tiếng là ghét minh tinh, luôn cảm thấy kỹ năng thể hiện trên ảnh tĩnh của bọn họ quá yếu.
Khi trước, mỗi lần chụp ảnh cho minh tinh, anh ta nhất định phải than phiền, trách móc một trận, hiếm có minh tinh nào được anh ta khen ngợi thế này.
Chuyện đó đã gợi lên lòng hiếu kỳ của rất nhiều người.
Tưởng Sướng lấy điện thoại ra, khoe khoang nói: “Đây chắc chắn là bộ ảnh đẹp nhất tôi chụp trong năm nay.”
Tất cả mọi người đều vây quanh điện thoại của anh ta.
Anh ta mở ra.
Một tấm ảnh tựa như một chùm sáng trong đêm tối xuất hiện, khiến tất cả mọi người đều giật mình.