Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 12: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Đây là một cái bình hoa, nhìn bằng mắt thường thì không thấy khác gì bình hoa bình thường, chỉ khi đi đến chạm vào mới thấy điểm khác nhau.

 

Các khách mời đều mang bao tay dùng một lần, từng người sờ thử cảm nhận.

 

Khương Đào là người cuối cùng.

 

Bình hoa socola cũng không nặng lắm, mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa.

 

Cô đã từng ăn socola trong tủ lạnh của tên họ Lư, cô vẫn không thể quên được mùi vị mềm mịn như tơ lụa đó.

 

Cô cầm bình hoa lên, chờ mong hỏi MC: “Cái này có thể ăn không?”

 

MC cười nói: “Đương nhiên có thể ăn.”

 

MC vừa dứt lời, Khương Đào đã c.ắ.n được một nửa bình hoa chỉ với một lần cắn.

 

MC: “?!!

 

[Ha ha ha ha ha ha ha ha]

 

[Hoá ra cô ấy hỏi để ăn.]

 

[Tiếng trung đúng là phong phú]

 

Khương Đào ăn xong, thỏa mãn l**m môi.

 

Tuy rằng hương vị không ngon bằng socola trong tủ lạnh của tên họ Lư nhưng chỉ cần là đồ ăn thì cô không kén chọn.

 

MC lau mồ hôi, nhanh chóng tiến hành tới giai đoạn tiếp theo.

 

“Đây là phòng socola của chúng ta, mọi người chỉ có thể đứng ngoài phòng để quan sát. Chúng tôi sẽ cho các bạn năm phút để quan sát và lựa chọn, thời gian vừa kết thúc, cần phải đưa ra quyết định, hơn nữa sau khi đến bước kiểm chứng thì không được đổi ý.”

 

Mọi người đi theo chỉ dẫn của MC.

 

Đây là một gian phòng có bốn phía đều là kính, hàng trăm đồ vật được đặt trong phòng, bàn ghế, bình hoa, gạt tàn thuốc, giày, sách vở, vân vân,… cái gì cũng có.

 

Để tìm ra sáu món đồ từ một trăm đồ vật này thật sự là một điều khó khăn.

 

Các khách mời tìm ra đủ mọi cách nhưng chẳng có ích gì, chỉ có thể bàn bạc với đội.

 

Từ sau khi thêm được WeChat, Phương Dật Nhiên tự giác thấy quan hệ của mình với Khương Đào đã gần hơn nhiều nên lập tức đi đến bên cạnh cô.

 

“Chị, chị cảm thấy cái nào giống?”

 

Khương Đào không để ý đến anh ấy, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm căn nhà kia.

 

Phương Dật Nhiên cũng đi theo nhưng không thấy ra được gì, chỉ có thể hỏi: “Chị, chị đang xem gì vậy?”

 

Khương Đào: “Cậu nói xem, nếu như chọn đúng thì có thể ăn được không?”

 

Phương Dật Nhiên: “???”

 

[Nhiên Nhiên hoảng sợ]

 

Mê Truyện Dịch

[Hóa ra còn muốn ăn đạo cụ, có thể suy nghĩ tới cảm nhận của tổ chương trình không ha ha ha ha ha]

 

[Nghĩ đến cả việc ăn miếng socola lớn như vậy đúng là lạ!]

 

Hai người thảo luận hăng say, hoàn toàn không để ý đến An Lệ Toa ở bên cạnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

An Lệ Toa không cam lòng, cố gắng chen vào, “Đào Đào, tổ chương trình chuẩn bị những thứ này rất cực khổ, cô làm như vậy có phải quá ích kỷ hay không? Nếu như cô muốn ăn socola có thể mua sau khi kết thúc chương trình mà.”

 

Phương Dật Nhiên nghe vậy có chút không thoải mái, không nhịn được bèn nói: “Chị Toa, chị không cần phải nói khó nghe như vậy.”

 

[Tổ chương trình cũng đâu có nói là không được đâu, An Lệ Toa tự dưng nhảy ra làm sứ giả chính nghĩa làm gì chứ]

 

[Mà lượt sau sẽ đổi thành đạo cụ mới, Khương Đào ăn luôn không phải rất tốt sao! Không lãng phí lương thực]

 

[Toa Toa cũng chỉ là thương nhân viên công tác mà thôi, nào đâu giống người nào đó, không biết xấu hổ chỉ biết lợi dụng tổ chương trình.]

 

[Nhập vai bạch liên hoa mượt quá rồi đấy, hồ ly tinh định giở trò gì vậy]

 

Khương Đào không hề tức giận, chỉ thắc mắc: “Cô cũng thích ăn socola sao?”

 

An Lệ Toa: “?”

 

“Nếu như cô muốn ăn thì nói, tôi có thể hỏi giúp cô.” Khương Đào nghiêm túc hỏi.

 

An Lệ Toa bị ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm, cảm giác rùng mình khi ở trên đệm lò xo lại tái hiện.

 

Cô ta lùi lại một bước theo bản năng.

 

“Tôi… tôi không thích ăn!”

 

“Vậy càng tốt…” Khương Đào lỡ miệng, ho khan, “Ý của tôi là, cô không thích ăn thì cứ nói, tôi không ngại ăn giúp cô.”

 

An Lệ Toa: “…”

 

[Ha ha ha ha ha ha thừa nhận đi, cô muốn ăn mà!!!]

 

[An Lệ Toa: Con mẹ nó tôi đang nói kháy cô như thế mà cô chỉ nghĩ đến ăn!!!]

 

[Cười đau cả bụng! Tại sao trước đây tôi lại không biết Khương Đào đỉnh vậy]

 

Khương Đào dường như nhận ra đây là một ý hay, bèn hỏi Phương Dật Nhiên và ba khách mời nhóm B rồi hào hứng chạy đến chỗ MC.

 

MC c.h.ế.t lặng.

 

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải khách mời như thế này, không quan tâm thua sẽ bị phạt mà trong đầu chỉ nghĩ tới ăn.

 

Hơn nữa còn cái gì mà đi hỏi giúp người khác, rõ ràng chỉ có mình cô là muốn ăn thôi!!!

 

Tổ chương trình họp khẩn, cuối cùng quyết định.

 

“Có thể.”

 

“Nhưng nếu cô chọn sai sẽ bị phạt, hình phạt là lần sau đến chương trình làm thực tập sinh một ngày.”

 

“Không thành vấn đề.” Khương Đào đồng ý ngay, “Chỉ cần mấy người cho tôi cơm là được.”

 

Đạo diễn: “…”

 

Tại sao hắn cảm thấy mình đang tự lấy đá đập chân vậy.

 

[Ha ha ha ha ha ha ha ha tổ chương trình vẫn chưa rút ra được bài học à]

 

[Chắc chắn Khương Đào là khắc tinh của chương trình!]

 

[Không ai có thể tính kế chị Khương của tôi!]