Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 154: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Bé ch.ó ngáy “khò khò” hai tiếng, vênh váo lười biếng mở mắt, khoảnh khắc sau đó lập tức nhảy dựng lên, nhát gan trốn sau lưng Vi Vi.

 

[???]

 

[Ha ha ha ha ha, tôi biết ngay, hình tượng sát thủ động vật của Khương Đào không lật được đâu!]

 

[Bánh Mì đáng thương quá à!]

 

Vi Vi nhìn Bánh Mì co rút thành một cục nhỏ trốn ở sau lưng mình, cũng không biết nên làm thế nào.

 

Vốn dĩ trước tiên để Khương Đào vỗ về Bánh Mì một chút, sau đó bắt đầu chơi trò chơi, nhưng hiển nhiên bây giờ ngay cả bước đầu tiên cũng không thể thực hiện.

 

Thế mà Khương Đào chỉ nghiêng đầu qua, liếc mắt nhìn Bánh Mì.

 

Ném cái đĩa trong tay ra xa.

 

Tất cả mọi người đều kinh ngạc phát hiện, vốn dĩ Bánh Mì vẫn luôn núp dưới đất, “vù” một tiếng xông theo cái đĩa.

 

[Đ*m*!! Tôi follow Bánh Mì lâu như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nó chạy nhanh như vậy!!]

 

[Bác sĩ thú y xin phát biểu một câu, thể hình của Bánh Mì béo quá rồi, mà nhìn bước chân chạy của nó, tứ chi quả thật không có sức lực, nếu cứ không vận động, rất dễ gặp những bệnh liên quan đến xương khớp.]

 

[Khương Đào vậy mà lại nói đúng rồi! Đồng thời, Bánh Mì vậy mà lại nghe lời của cô ấy, bắt đầu chơi ném đĩa kìa!!]

 

Nhưng Khương Đào nhìn Bánh Mì bắt hụt cái đĩa, lại nhíu mày.

 

Bánh Mì lập tức hổ thẹn mà cúi thấp đầu xuống.

 

Khương Đào lại cầm cái đĩa lên, biểu cảm nghiêm túc: “Cho mày thêm một cơ hội nữa.”

 

Bánh Mì lập tức đứng thẳng người, căng thẳng kêu hai tiếng. Đồng thời hạ thấp hai chân trước, làm tư thế chạy nước rút.

Mê Truyện Dịch

 

Vi Vi sững người.

 

Bánh Mì ở trước mặt cô đều là một bộ dáng lười biếng vênh váo, đừng nói là chơi ném đĩa, ngay cả ăn thịt nó cũng không tích cực như vậy!

 

Cái này ai mà không biết, còn cho rằng chủ của nó là Khương Đào.

 

Khương Đào lại ném cái đĩa lần nữa.

 

Lần này, Bánh Mì như một quả cầu tia chớp màu trắng, “vèo” một cái xông đi, đồng thời nhảy vọt lên, thành công c.ắ.n được cái đĩa.

 

Sau khi tiếp đất, nó đắc ý vẫy vẫy đuôi, sau đó “xoạch xoạch” chạy về phía Khương Đào, mặt tỏ ý muốn được khen ngợi.

 

Khương Đào rất ghét bỏ nó.

 

Bánh Mì tủi thân cụp đuôi xuống, âm thanh “ẳng ẳng”nhỏ dần.

 

Khương Đào không còn cách nào, chỉ có thể tùy tiện vuốt đầu nó vài cái.

 

Thế là khán giả liền nhìn thấy Bánh Mì vốn dĩ đang ủ rũ trên đất lập tức vui mừng trở lại, không những đuôi lắc lắc vẫy vẫy mãnh liệt, thậm chí còn tự giác nằm ngửa xuống, để lộ cái bụng mềm mềm cho Khương Đào sờ.

 

Khương Đào: “…”

 

Càng ghét bỏ hơn rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Ha ha ha ha ha ha ha Cười c.h.ế.t tui rồi!!!]

 

[Sự ghét bỏ của Khương Khương cụ thể hóa hơn rồi!]

 

[Khương Khương nghiêm khắc quá ha ha ha ha]

 

[Khương Khương: một con ch.ó hai lần mới bắt được đĩa bay, không có tư cách để chị sờ.]

 

[Ha ha ha ha ha ha, tôi vậy mà lại xem một chương trình thú cưng cười đến nỗi sái quai hàm]

 

Thế mà Bánh Mì không cảm thấy điều gì, ngược lại càng ngọ nguậy trên đất, muốn dùng sự đáng yêu hòa tan Khương Đào.

 

Vi Vi: “???”

 

Bánh Mì!!

 

Thằng bé không có liêm sỉ này!

 

Đây vẫn là thằng nhóc vừa cao quý vừa ưu nhã của cô ấy sao?!

 

Cuối cùng, Bánh Mì đang làm nũng trên mặt đất cũng nhớ tới bản thân còn có một người chủ.

 

Nó đi một bước lại quay đầu ba lần, chạy đến bên cạnh Vi Vi.

 

Vi Vi nhìn bé ch.ó “thân ở Cao Anh, lòng ở Hán”*của nhà mình, nội tâm tràn ngập ưu thương.

 

*“Thân ở Cao Anh, lòng ở Hán” hay “Ở trại Tào, lòng ở Hán”: Thành ngữ này vốn có nghĩa là: Mặc dù Quan Vũ đang ở trong trại của Tào Tháo, nhưng trái tim của ông vẫn hướng về Thục Hán của Lưu Bị. Điều thể hiện ở đây là Quan Vũ đã viết một câu chuyện trung thành với tinh thần xả thân vì chính nghĩa, trong đó đề cao lòng trung thành của Quan Vũ.

 

Nhưng vừa quay đầu, cô ấy chắp hai tay trước ngực, ngại ngùng nói với Khương Đào: “Khương Khương, em phát hiện Bánh Mì rất nhạy cảm với âm thanh của chị, em có thể nhờ chị ghi âm một đoạn không, sau này dùng nó để đưa Bánh Mì đi dạo?”

 

Khương Đào: “Không vấn đề.”

 

[Bánh Mì:???]

 

[Ha ha ha ha ha ha]

 

[Thật thần kỳ, vừa nãy lúc Khương Khương nói hiệu lệnh, ch.ó nhà tôi vậy mà cũng đứng dậy chạy theo!]

 

[Tôi đột nhiên nhớ ra, ch.ó nhà tôi cũng lười vận động, không biết có thể dùng đoạn ghi âm của Khương Đào dọa nó được không?]

 

[Đ*m*, cách này hay á!]

 

[@Tổ tiết mục, cầu xin một lát nữa nhả đoạn ghi âm của Khương Đào ra, đứa trẻ nhà tôi cũng muốn xin một phần!!]

 

[Tôi cũng vậy!! Chuẩn bị cho bé ch.ó lười nhà tôi một cái!]

 

Đồng Đồng nhìn phụ đề bình luận, sắp khóc đến nơi.

 

Đáng yêu ở chỗ nào vậy!

 

Không phải càng ngày càng hung ác sao?!

 

Tương tác với Bánh Mì xong, chương trình chèn vào một đoạn quảng cáo, để Khương Đào nghỉ ngơi một lát.

 

Khương Đào đi tới hậu đài, liền nhìn thấy Đồng Đồng với biểu cảm lo lắng: “Chị, chúng ta tham gia chương trình này, là vì muốn thể hiện khía cạnh đáng yêu gần gũi bình dị với khán giả của chị mà!”