Sau đó mọi người liền thấy một bàn tay không ngừng cầm burger ở trên đỉnh, rất nhanh đỉnh núi burger đã hết rồi, lộ ra đôi mắt hạnh xinh đẹp, chiếc mũi cao cao, cuối cùng…
Là một cái miệng đeo khẩu trang bị rạch một đường.
Giống như có ma thuật, chỉ cần burger tiến vào cái miệng đằng sau khẩu trang, liền giống như cho vào máy xay, nhanh chóng nghiền nát không thấy tăm hơi.
Tốc độ này, thậm chí còn nhanh hơn Mochizuki Miku.
[Thật xin lỗi, tôi đã đ.á.n.h giá thấp Khương Khương rồi.]
[Mặc dù Khương Khương không có lộ miệng, nhưng tôi nhìn vẫn thấy đói, thật hi vọng Khương Khương mở vlog ăn uống!]
[Ha ha ha ha ha, cái khẩu trang này của Khương Khương, như lỗ đen vũ trụ ấy, hamburger vừa vào liền mất tiêu]
Mê Truyện Dịch
[30 cái quả thực không có vấn đề gì ha ha ha ha, vòng thứ 2 Khương Khương cố lên!!]
5 khách mời khác ở bên dưới đều không tự chủ được nuốt nước miếng.
Xem ra lúc liên hoan, Khương Khương vẫn thu bớt lại tốc độ.
Bằng không sợ là bọn họ cả một miếng cũng không ăn được.
Thời gian quy định của vòng thứ nhất kết thúc.
Khương Đào vô cùng nhẹ nhàng mà ăn hết.
Trừ mấy người bỏ cuộc ra, những người khác đều hoàn thành nhiệm vụ.
Mochizuki Miku nhìn cô, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Cô ấy đứng dậy khởi động cơ thể, đồng thời hít sâu mấy lần.
Hà Nhiễm Nhiễm luôn đi tìm thông tin về Mochizuki Miku, lúc này nói: “Tôi thấy ở trên mạng nói, bình thường lúc cô ấy làm động tác này, chính là biểu thị nghiêm túc rồi đó!”
Bốn người khác vốn dĩ vui mừng vì Khương Đào vượt qua được vòng 1, lại bắt đầu lo lắng.
Vòng thứ hai, Mochizuki Miku vì bảo vệ tôn nghiêm quán quân Vua dạ dày của mình, quả nhiên bắt đầu cạnh tranh với Khương Đào.
Khi cô ấy hô đến 29, Khương Đào bỏ tay xuống.
Mochizuki Miku thở phào, nếu Khương Đào tiếp tục, cô ấy sợ rằng cũng theo không nổi.
[Khương Khương sẽ không ăn không nổi nữa chứ!]
[Cũng có khả năng, dẫu sao đã ăn nhiều burger như vậy rồi, lại ăn thêm nữa, cơ thể cũng chịu không nổi đâu]
[Đau lòng cho Khương Khương quá, liều mạng vì đồng đội rồi!]
[Đúng đó, cơ thể vẫn quan trọng hơn, nếu không ăn nổi nữa thì bỏ cuộc thôi]
Ngay cả đạo diễn Trâu cũng hơi lo, PD Trương Sách vội vàng lên sân khấu hỏi Khương Đào, nếu không ăn được nữa, tổ chương trình có thể giúp cô ấy tính tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khương Đào khó hiểu nhìn bọn họ: “Ai nói tôi ăn không nổi nữa?”
Trương Sách ngơ luôn: “Nhưng cô không đấu giá thêm nữa…”
Khương Đào thở dài: “Tôi sợ cô ấy không ăn nổi nữa, lỡ đâu bỏ cuộc thì phải làm sao?”
“Nghe nói mì sợi ở vòng cuối rất ngon, tôi không muốn bỏ lỡ đâu.”
Trương Sách: “…”
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha Không hổ là WULI*(4) Khương Khương!]
[Khương Khương: Ăn không nổi, đang nói đùa cái gì thế??]
[Mochizuki Miku: Sát thương không lớn, nhưng sỉ nhục vô biên]
************
(1) Người Trung Quốc thường nói thêm một người bạn là thêm một con đường. Lại nói, hãy cẩn thận chèo thuyền vạn năm.
Hàm ý bạn đừng quá quan tâm, đừng làm mất lòng mọi người và cũng đừng gây hấn, thì đường đi về sau càng ngày càng rộng, sau này ra mặt thì ai cũng nể mặt.
Còn nói đường hẹp là nói người khác quá quan tâm, xúc phạm, hiếu thắng, bề trên, kiêu ngạo. Trong nền văn hóa của người Trung Quốc, họ thường không chỉ trích trực diện, mà sử dụng "Anh bạn trẻ, bạn đã thu hẹp con đường của bạn", đó là một lời nhắc nhở hoa ngữ.
Ví dụ, tranh cãi với ai đó trên mạng lúc đầu không phải là vấn đề lớn, nhưng một bên tỏ ra hung hăng và tấn công cá nhân khi anh ta có một chút lý do, và những người khác có thể nói với người này: “Anh bạn trẻ, bạn đã thu hẹp con đường của mình”.
(2) Nước Neon, từ Internet, cách phát âm của từ "Japan" trong tiếng Nhật là "に ほ ん" (ní hōn). Nó nghe rất giống cách phát âm của "neon" trong tiếng Trung. Vì vậy, cư dân mạng Trung Quốc gọi đùa Nhật Bản là đất nước đèn neon.
(3)小日……子, 日có nghĩa là ngày, còn日本 là Nhật Bản, đang định nói “cái con bé người Nhật đó” nhưng sửa lại.
(4) WULI: Có nghĩa là (của) chúng ta/chúng tôi trong tiếng Hàn.
Bánh mì kẹp thịt ở vòng thứ hai nhìn có vẻ nhỏ hơn hamburger, nhưng bánh và thịt rất chắc, khiến trọng lượng của nó còn nặng hơn hamburger.
Không ít người đều tháo chạy ở vòng này.
Những vị Vua dạ dày khác cũng đều từ bỏ, bắt đầu dần dần thả chậm tốc độ.
Đến vòng thứ ba cuối cùng, chỉ còn lại Khương Đào và Mochizuki Miku.
Khi Mochizuki Miku ăn đến bát mì sợi thứ chín, cuối cùng ăn không nổi nữa bèn dừng lại, ra hiệu nhận thua.
Khương Đào ăn xong mười lăm bát mì mình đã đấu giá mới thỏa mãn dừng lại.
Mà khi cô đứng dậy, bụng hay eo đều không hề có bất kỳ thay đổi nào, hoàn toàn không biết rốt cuộc nhiều đồ ăn như vậy đã đi đến nơi nào.
Mochizuki Miku kính phục nhìn cô, lẩm bẩm nói một tràng.
Phiên dịch viên nói: “Miku nói, cô ấy rất bội phục lượng thức ăn bạn ăn được, muốn hỏi bạn bình thường có đặc biệt luyện tập về phương diện này không?”