Lúc này ông nhìn thấy ở bên cạnh t.h.i t.h.ể của cô gái có một chiếc móc chìa khóa bị cháy, ông nhận ra đó là của Chu Tưởng.
Cả người ông run rẩy dữ dội.
Loạng choạng chạy đến, gần như muốn ôm lấy t.h.i t.h.ể của cô gái nhưng lại sợ hãi, tay run rẩy gọi 120, lại suýt nữa thì làm rơi điện thoại xuống đất.
Người cảnh sát già luôn ổn trọng và chuẩn mực, thế mà giờ giọng nói run rẩy gần như không nói thành câu.
“Cứu…Cứu cứu…Cứu cứu con gái của tôi…Địa chỉ, địa chỉ là…”
Ông ấy vừa nói nước mắt đột nhiên từ trong khóe mắt chảy xuống.
Ông ấy cúi đầu, cẩn thận đỡ t.h.i t.h.ể của cô gái lên, dường như sợ làm đau đối phương.
“Tưởng Tưởng đừng sợ, ba….Ba ở đây.”
“Ba sẽ cứu con…Bảo bối ngoan, con đừng ngủ, con mở mắt nhìn ba…Tưởng Tưởng, bảo bối ngoan, con trả lời ba một tiếng…Ba sai rồi, ba nhận lỗi với con…Ba sẽ không cãi nhau với con nữa…”
Hai mắt của ông ấy đỏ hoe, cả người dường như già đi mấy tuổi.
Lúc này, ông ấy không phải là ông cảnh sát già phá án như thần nữa, ông ấy chỉ là một người ba mất đi đứa con gái.
Cũng chính tại lúc này, Khương Đào và diễn viên diễn cùng vội vàng xuất hiện.
“Ba!”
Phó Yến Phi sững sờ, dường như cho rằng mình bị ảo giác.
Ông ấy ngẩng đầu, từ trong nước mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Nhưng nước mắt ngược lại càng chảy nhiều hơn.
Ông ấy vội vàng dùng cánh tay áo thô lỗ lau nước mắt, khoảnh khắc nhìn thấy Khương Đào đó, trong mắt của ông ấy dường như lóe lên ánh sáng.
Ông ấy đứng dậy, lại bởi vì chân bị tê mà chút nữa thì lại ngã xuống, nhưng ông ấy không để tâm, trong mắt của ông ấy chỉ có con gái.
Ông ấy nôn nóng ôm lấy con gái vào lòng.
Lại ôm lấy mặt của cô nhìn, xác nhận cô không hề bị thương.
Ông ấy vội vàng ôm lấy bảo bối mất đi lại nhặt được về, coi cô như đứa trẻ sơ sinh mà ôm vào trong lòng.
Khương Đào có thể cảm nhận được sức lực của cánh tay ông ấy, còn có chút run rẩy.
Cảm xúc mãnh liệt như là thủy triều chảy qua.
Trong ngọt ngào và ấm áp, dường như còn có chút đắng cay.
Nếu như nói lúc trước cảm xúc ở trên người Phó Yến Phi giống như là que kem thế thì hiện tại chính là một đại dương vô tận.
Khương Đào sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tâm trí của cô dường như bị hôn mê.
Cảm tình của nhân loại, hóa ra có thể sâu như vậy, có thể lớn như vậy sao?
Tình thân, hóa ra không chỉ là cây kem.
Cô vô thức vươn tay vỗ vỗ vào lưng đối phương, dường như có chút khó khăn mở miệng: “Ba, không sao rồi….”
Phó Yến Phi nhắm chặt mắt, trái tim đập mãnh liệt, tình trạng thê t.h.ả.m của t.h.i t.h.ể cô gái lúc trước vẫn còn quanh quẩn ở trong lòng ông, cái kiểu cảm giác m.á.u huyết lạnh băng, đến bây giờ vẫn khiến cho ông sợ hãi vô cùng, giống như con chim sợ cành cong.
Giọng nói yếu ớt, dường như còn mang theo vẻ cầu xin: “Tưởng Tưởng, gọi ba nữa đi…”
Cô mím mím môi, cúi đầu nhẹ cọ vào lồng n.g.ự.c của ông.
Vô cùng nhẹ nhàng mang theo chút ỷ lại gọi một tiếng: “Ba.”
Đằng sau màn hình.
Biểu cảm của Bạch Khấu và Giản Tiêu hoàn toàn không giống nhau.
Bạch Khấu kinh ngạc vui mừng, đến cả tiếng kêu “cut” cũng không nỡ kêu.
Mà Giản Tiêu, lo lắng và nôn nóng đến gần nhưng không nói thành lời, hận không thể lập tức kêu “cut”, để bà ta dẫn bác sĩ tâm lý đi lên.
Cuối cùng, Bạch Khấu cũng vừa lòng hô cut.
Mê Truyện Dịch
Giản Tiêu vội vàng cùng bác sĩ Tằng đi lên phía trước: “Thầy Phó, ông thế nào rồi?”
Phó Yến Phi lúc này vẫn chưa thể từ trong nhân vật đi ra, mắt đỏ ửng, tay cũng run rẩy, túm lấy Khương Đào không buông.
Giản Tiêu nôn nóng: “Bác sĩ Tằng, ông mau xem thầy Phó!”
Phó Yến Phi cảnh giác nhìn hai người bọn họ, biểu cảm trên mặt là kiểu “ai cũng đừng có nghĩ đến chuyện tách tôi với con gái ra”.
Nhưng mà ngay sau đó ông đã cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt trong cơ thể “ào ào” rút đi, cả người lập tức tỉnh táo lại.
Mà bác sĩ Tằng vẫn không biết, giống như lúc trước dựa theo thân phận trong phim của ông, bao dung nói: “Ông Chu, hiện tại các người đã an toàn rồi, tôi là bác sĩ của trung tâm cấp cứu 120…”
Phó Yến Phi: “...”
Lúc trước sao ông lại không phát hiện ra, bác sĩ Tằng lại có thể diễn giỏi như vậy.
Sáng sớm, diễn đàn tin tức nào đó đột nhiên nhảy ra một bài đăng.
[Hóng! Ông lớn trong giới giải trí quay trở lại, thế mà lại đóng cùng diễn viên mới trong một bộ webdrama.]
[Ông lớn là lớn như thế nào! Danh hiệu ảnh đế trong và ngoài nước đều đã lấy, có thể là cái người có trong sách lịch sử điện ảnh, cho dù bạn chưa từng xem phim ông ấy diễn nhưng chắc chắn đã từng nghe thấy tên của ông ấy. Năm đó lúc công bố giải nghệ, weibo đều bị tê liệt.]
[Còn về diễn viên mới nào đó, lúc trước đóng phim đều là bĩu môi mắt nhìn chằm chằm, gần đây dựa vào show thực tế, tài nguyên tốt đến mức khiến người ta kinh ngạc, không biết bối cảnh sau lưng là gì (cười).]