Hoàng Hạo hít một hơi.
Đội MC cổ vũ cậu ta: “Tiểu Hạo, đừng bỏ cuộc!”
Hoàng Hạo nắm thành quyền: “Được! Tôi sẽ cố gắng một chút!”
Sau đó cậu ta quay đầu nhìn Khương Đào: “Chị, thực ra trong túi của em còn có một lon Hoàng Đào, nếu không…”
Ánh mắt của Khương Đào lập tức thay đổi.
Đội MC: “???”
[Hahahaha, anh Hạo đủ rồi đó!]
[Cố gắng của anh chỉ là dùng đồ ăn để dụ dỗ chị Khương saooooo]
[Tôi chỉ là tò mò, vì sao trong túi của Hoàng Hạo lại có nhiều đồ ăn vặt như vậy?]
[Watson! Bạn đã phát hiện ra điểm mù rồi*!]
[*] Đây là câu nói của Sherlock Holmes nói với bác sĩ Watson ở trong truyện thám tử Sherlock Holmes, câu này được dân mạng Trung Quốc dùng có ý là bạn đã phát hiện ra điều khác biệt mà người khác không phát hiện ra.
Hậu trường, người quản lý của Hoàng Hạo nghiến răng nghiến lợi: “Thằng nhóc thối tha! Cậu thế mà lại dám giấu mấy loại đồ ăn có calo cao này ở trong cặp! Cậu xong rồi!”
Người quản lý của Triệu Ôn Ngôn ở bên cạnh khuyên anh ta: “Haizz, Hạo Hạo suy cho cùng vẫn là cậu nhóc trong thời kỳ trưởng thành, tham ăn là điều rất bình thường, không giống như Ôn Ngôn nhà tôi, chính là quá nghiêm khắc với bản thân, đến cả ăn cơm cũng phải rửa sạch dầu trên đồ ăn thì mới ăn, căn bản không khiến tôi phải lo lắng.”
Quản lý của Hoàng Hạo: “...”
Cô quá tầm thường rồi!!
Hàng Tư Tề và Mạn Mạn thay nhau cổ vũ: “Không sao, bọn họ cũng chưa hẳn sẽ giỏi ném bóng!”
“Đúng vậy, chúng ta cố gắng làm tốt việc của bản thân là tốt rồi!”
Hai bên lần lượt đứng ở trước hai máy ném bóng.
MC đảm nhiệm chức vụ trọng tài hô bắt đầu.
Hàng Tư Tề và Mạn Mạn tập trung tinh thần, hợp tác ăn ý, một người một bóng, nhanh chóng qua được cửa đầu tiên của máy ném bóng.
Hai người nhẹ thở một hơi, trước khi bước vào cửa thứ hai có năm giây để nghỉ ngơi, hai người đều không hẹn mà nhìn sang hướng bên cạnh.
Lập tức ngây ngốc.
Đứng ở trước máy ném bóng chỉ có một mình Khương Đào, cô giống như là trở nên có ma thuật, một tay chạm vào bóng, một tay ném vào rổ, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Hoàng Hạo ở bên cạnh bắt đầu bật chế độ nhặt bóng đầy ở sân.
Nhưng cẩn thận nhìn, thực ra Khương Đào đang không ngừng điều chỉnh cách thức ném bóng.
Dần dần, bóng rớt ra ngoài càng lúc càng ít, Hoàng Hạo khoanh tay đứng ở bên cạnh nhìn Khương Đào biểu diễn.
[Máy ném bóng còn có thể chơi như vậy sao?!]
[Đột nhiên cảm thấy máy ném bóng lúc trước tôi chơi đều là giả!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Đáng thương cho anh Hàng và Mạn Mạn, không phải do hai người không cố gắng, là do đối phương quá b**n th**!]
[Hoàng Hạo: Lon Hoàng Đào khiến tôi nằm cũng thắng]
Cuộc thi kết thúc.
Không ngoài dự đoán đội khách mời lại lần nữa đạt được thắng lợi.
Bên này đội MC sắp muốn hoài nghi cuộc đời rồi.
Hàng Tư Tề cố gắng chống đỡ sự lạc quan cuối cùng: “Mọi người tích cực lên một chút! Tuy thua nhưng chúng ta cũng có thể rút ra được bài học, nghĩ xem chúng ta thua ở chỗ nào…”
Phía sau, Mạn Mạn yếu ớt nói: “Chúng ta thua ở chỗ thịt bò khô và lon Hoàng Đào!”
Hàng Tư Tề: “...”
[Hahahaha, con người của Mạn Mạn rất tỉnh táo!]
[Hahaha cười c.h.ế.t mất, nhưng hễ trong túi của các người để nhiều đồ ăn vặt một chút, có thể kết quả sẽ không hoàn toàn như vậy]
Hàng Tư Tề lại lần nữa nâng cao tinh thần chiến đấu: “Lượt cuối cùng là gắp thú bông, là dựa vào may mắn và khéo tay, chúng ta làm người phải có khí phách, thua cũng phải thua có tôn nghiêm!”
Ba người khác dùng sức gật đầu, kết hợp với ánh mắt quyết đấu đến cùng cùng nhìn sang đội khách mời.
Sau đó nhìn thấy Hoàng Hạo đang nịnh nọt vỗ vai Khương Đào: “Chị Khương vất vả rồi!”
Đội MC: “...”
[Hahahaha]
[Hạo Hạo anh…Fan đều không thể nhìn nổi nữa, ôm đứa con trai ngốc nghếch của chúng ta đi đi]
[Hahaha, Hoàng Hạo bên ngoài có tính cách như vậy sao! Buồn cười quá, trở thành fan rồi, trở thành fan rồi]
Triệu Ôn Ngôn biểu cảm phức tạp nhìn Khương Đào.
Mê Truyện Dịch
Nhìn thấy cảnh này, cô ta cảm thấy bản thân có thể đã hiểu nhầm Khương Đào rồi.
Cái gì mà cướp ống kính, biểu hiện tốt, Khương Đào đều không có, cô ấy chỉ cẩn thận làm tốt chuyện của bản thân.
Đồng đội phạm sai lầm cô ấy cũng không nói, chỉ im lặng tìm cách bù đắp lại, cũng không nghĩ đến việc khoe thành tích của bản thân.
Rất nhiều chuyện, cô ấy đều sẽ không chủ động ra mặt nhưng chỉ cần đồng đội gọi cô ấy, cô ấy cũng không hề từ chối.
Biểu hiện của cô ấy đích thực là rất xuất sắc.
Nhưng chẳng lẽ biểu hiện tốt cũng sai sao?!
Cũng có thể là cô ta thực sự đã trách sai Khương Đào rồi.
Triệu Ôn Ngôn trầm mặc suy nghĩ lại về bản thân.
Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không đúng, đi đến trước mặt Khương Đào: “Khương Khương, trong túi của tôi còn một túi que cay, tiết mục tiếp theo tôi sẽ cho cô.”