Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 207: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



“Nếu có cây đèn dầu kia chúng tôi sẽ không sợ đèn tắt nữa.”

 

[Anh Tần à! Anh đừng quan tâm tới cái đèn dầu nữa! Khương Đào g.i.ế.c người không cần đèn đâu!]

 

[Tôi sai rồi, tôi không nên hiểu lầm anh Tần là hung thủ, nào có hung thủ ngốc như vậy chứ!!!]

 

Tần Ngộ đi vào hầm, đèn dầu vẫn còn đang cháy.

 

Hai bóng người được phản chiếu lên tường.

 

Tần Ngộ không hề phát giác, cầm theo đèn dầu rời đi.

 

Thẩm Chi Diễn lộ ra vẻ mặt đồng cảm, cùng hai giọt nước mắt cá sấu.

 

Rất nhanh màn hình phát sóng trực tiếp của Tần Ngộ cũng biến mất.

 

Triple kill!!

 

Sau đó, Khương Đào đi đến trước cửa Lý Tu Nhiên, hét lên một tiếng,

 

Mọi người rõ ràng thấy Lý Tu Nhiên hoảng sợ, cậu tưởng Đoạn Nhạc Nhạc xảy ra chuyện, cố lấy hết dũng khí xông ra ngoài.

 

Khán giả lập tức che mắt.

 

Quadra kill!!

 

Cuối cùng chỉ còn lại một mình Đoạn Nhạc Nhạc.

 

Bình luận live đã lần lượt thắp nến cho cô ấy trước.

 

Quả nhiên chưa tới mười phút sau.

 

Penta kill!!

 

Aced (Cả nhóm bị g.i.ế.c!)

 

Cuộc tàn sát đã kết thúc.

 

Khương Đào cất d.a.o găm đi, trở lại dáng vẻ hiền lành vô hại, chỉ còn bước cuối cùng, làm xong là có thể ra ngoài ăn cơm.

 

Cô rất lễ phép nhìn về phía màn hình.

 

“Hiện tại có thể tiến hành bỏ phiếu cho hung thủ chưa?”

 

[???]

 

[Bỏ phiếu gì cơ, cô nói lại lần nữa xem??]

 

[Cô còn nhớ đây là chương trình trinh thám tìm hung thủ chứ không phải chạy trốn khỏi cái c.h.ế.t sao?]

 

Sau đó mọi người thấy Khương Đào vui vẻ chạy vào phòng phát sóng trực tiếp, bầu phiếu trong tay mình cho Tần Ngộ.

 

Tần Ngộ ở hiện trường: “…”

 

[Ha ha ha ha, anh Tần quá thảm!]

 

[Anh Tần: Tính tổn thương cũng rất lớn, tính x.úc p.hạ.m cũng rất cao!]

 

[Anh Tần c.h.ế.t rồi mà còn cõng cái danh hung thủ trên lưng ha ha ha ha ha]

 

[Vừa nãy tôi còn bị dọa muốn c.h.ế.t, giờ lại cười c.h.ế.t, Khương Đào là ma quỷ gì vậy!]

 

Sau khi Khương Đào bầu phiếu xong, Sử Hàm không tình nguyện tuyên bố: “Hung thủ chiến thắng.”

 

Vụ án kết thúc, các khách mời khác quay về sảnh chính trạm dịch một lần nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Năm người bị hại xếp thành hàng, nghiến răng nhìn Khương Đào.

 

Khương Đào nhìn thỏi vàng chiến thắng, vui vẻ cúi đầu với năm người: “Cảm ơn mọi người đã phối hợp ~”

 

Năm người: “…”

 

Quả thật bọn họ cũng không phải không nghĩ tới hung thủ sẽ giành chiến thắng, chỉ là không ngờ mình thua t.h.ả.m như vậy, thật là đau khổ!

 

Không phải bọn họ quá yếu mà do đối thủ quá đáng sợ!

 

[Ha ha ha ha ha ha ha, liên minh người bị hại quá thảm!!]

 

[Khi nào bản phát lại chiếu đấy, tôi muốn xem một lần nữa ha ha ha ha]

 

[Tuy đã xem rồi nhưng xin lỗi anh Tần, em muốn xem lần nữa…]

 

[Tôi cũng…]

 

Cuối cùng năm người miễn cưỡng bình tĩnh lại.

 

Sử Hàm nói: “Mọi người có gì muốn hỏi thì hỏi đi, tôi cho mọi người một cơ hội.”

 

Năm người: “…”

 

Tức no rồi, còn muốn hỏi gì nữa!

 

Nhưng Trình Kiệt vẫn giơ tay lên: “Khương Khương, tại sao cô lại g.i.ế.c anh Dương đầu tiên, có nguyên nhân đặc biệt gì không?”

 

Chuyện này Trình Kiệt vẫn nghĩ không thông, sau đó anh ấy lại nghĩ có phải bởi vì Dương Trinh và Khương Đào đã từng ghi hình cùng chương trình rồi nên anh ta sẽ rất hiểu Khương Đào cho nên Khương Đào đã ra tay trước.

 

Dương Trinh cũng bi phẫn nhìn qua, anh ta cũng không hiểu tại sao mình lại bị g.i.ế.c đầu tiên.

 

Không ngờ Khương Đào xoa xoa hai má: “Thật ra cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì…”

 

Trình Kiệt hỏi cố: “Là bởi vì hai người đã quen nhau rồi, cô sợ anh Dương phát hiện ra cô là hung thủ?”

 

“Không phải.” Khương Đào suy nghĩ, “Nhất định phải nói thì tôi sẽ nói, chính là do anh ta đen, lúc ấy tôi chỉ chọn bừa thôi.”

 

Dương Trinh: “!!!”

 

Những người khác vội vàng ôm anh ta lại: “Anh Dương bình tĩnh!!”

 

“Anh đ.á.n.h không lại Khương Khương đâu!”

 

[Ha ha ha ha ha t.h.ả.m nhất vẫn là anh Dương, thật nghẹn ngào (*)!!]

 

(*) Gốc là 爷青回 (Tôi hồi xuân): cư dân mạng thường dùng cách chơi chữ “Tôi hồi xuân” để thể hiện cảm xúc nghẹn ngào khi thấy những con người, sự vật trong ký ức thanh xuân của mình một lần nữa được xuất hiện. (Nguồn: Sohu.com)

 

[Anh Dương: Tuy rằng tôi c.h.ế.t sớm nhưng thiết lập nhân vật vẫn còn!!]

 

[Ha ha ha ha ha, mấy người thật tệ! Anh Dương khóc ngất trong WC!]

 

Lý Tu Nhiên không nhịn được hỏi: “Chị Khương, rốt cuộc động cơ g.i.ế.c người của chị là gì?”

 

Khương Đào kinh ngạc nói: “Không phải tôi nói rồi sao?”

 

Mọi người: “???”

 

Trình Kiệt nhớ tới điều gì đó, không chắc chắn hỏi: “Là bởi vì… ăn không đủ no?”

Mê Truyện Dịch

 

Khương Đào: “Đúng vậy, thật ra kịch bản vẫn luôn nhắc mọi người mà.”

 

“Bởi vì bão tuyết quá lớn, vật liệu ở trạm dịch thiếu thốn, tôi đói không chịu được chạy tới hầm trộm đồ ăn, bị ông chủ phát hiện ra, anh ấy muốn đuổi tôi đi, tôi nhất thời tức giận nên đã g.i.ế.c anh ấy. Sau đó muốn g.i.ế.c mọi người cũng vì nguyên nhân tương tự, nếu không vẫn còn mấy người tiêu hao lương thực thì tôi vẫn ăn không đủ no.”

 

[Má nó! Hóa ra thật sự là bởi vì nguyên nhân này!]