Nhớ đến buổi phát trực tiếp ngày hôm nay anh ta lại chán nản.
Làm một hoàng đế, không chỉ bị đội nón xanh mà còn có bao nhiêu người có ý định g.i.ế.c mình như thế.
Làm hung thủ lại không phải hung thủ thật…
Càng tức giận hơn là, quay xong còn phải mời hung thủ đi ăn!
Quá buồn tủi rồi!
Chính vào lúc này, Thẩm Chi Diễn tẩy trang xong, thay xong quần áo đi ra, nhìn thấy Tần Ngộ, giật giật lông mày: “Đợi Khương Khương?”
Tần Ngộ buồn bực đáp một câu.
Anh ta không có quên, những trải nghiệm bi t.h.ả.m mà anh phải trải qua ngày hôm nay, cũng có công lao của Thẩm Chi Diễn.
Nhưng mà anh không ngờ được rằng, Thẩm Chi Diễn nghe xong, không những không đi, còn đứng ở bên cạnh anh ta, vô cùng thản nhiên hỏi: “Không ngại dẫn thêm một người nữa chứ?”
Tần Ngộ: “???”
Thẩm Chi Diễn cậu có thể giữ chút liêm sỉ được không!
Lừa tôi xoay vòng vòng như vậy còn rêu rao lịch sử đen tối của tôi ra. Cậu còn không biết xấu hổ mà ăn của tôi!
Thẩm Chi Diễn vô cùng không biết xấu hổ, không chỉ công khai đi theo anh ta, thậm chí sau khi Khương Đào đi ra, chỉ nói chuyện với mỗi Khương Đào, trực tiếp quên mất anh ta luôn.
Tần Ngộ: “!”
Ở trong chương trình xoay anh còn không đủ à, hiện tại ngoài đời thực cũng không bỏ qua?
Gì chứ!
Hai người ăn cơm, tôi thì ăn cơm ch.ó à?!
Tần Ngộ cũng hết cách chỉ có thể cùng Khương Đào và con ghẻ Thẩm Chi Diễn cùng nhau đi đến nhà hàng.
Nhà hàng này khuất trong một con hẻm nhỏ, gần như rất khó tìm, nhưng mà sau khi đi vào lại là một thế giới khác, rất đông khách.
Mê Truyện Dịch
Nhà hàng tư nhân kiểu này phải mất chút công sức thì mới có thể tìm ra.
Chỉ là mời khách bình thường chắc cũng không nhất thiết phải tìm một chỗ như này.
Thẩm Chi Diễn đăm chiêu liếc nhìn Tần Ngộ một cái.
Tần Ngộ khẽ ho một tiếng, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của anh, dẫn bọn họ đi vào bên trong.
Theo như anh ấy nói, đến chỗ này ăn cơm phải đặt trước mấy ngày mới được, nếu không căn bản không có khả năng có chỗ.
Ba người đi vào phòng bao, vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã đưa menu ra.
Nhân lúc Khương Đào đang gọi đồ.
Thẩm Chi Diễn cười như không cười nhìn Tần Ngộ: “Hiếm có dịp thấy cậu nhiệt tình như vậy.”
Dưới ánh mắt nhìn xuyên thấu tất cả của Thẩm Chi Diễn, Tần Ngộ hơi chút chột dạ: “Có chơi có chịu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng ngay sau đó anh ấy lại lý lẽ hùng hồn nói: “Đừng chỉ nói về tôi, cậu là làm sao vậy, lúc trước không phải không muốn tham gia mấy kiểu show giải trí kiểu này sao? Đường đường là ảnh đế cũng xuống trần?”
Thẩm Chi Diễn bình tĩnh gật đầu: “Hiện tại ở trong giới phim ảnh cũng không dễ dàng, thế nên phải mở rộng thêm vài con đường khác, lỡ như sau này không có đạo diễn tìm tôi đóng phim, tôi cũng sẽ không bị c.h.ế.t đói.”
Tần Ngộ: “...”
Cậu đang diễn hề gì vậy!
Nếu như Thẩm Chi Diễn cậu không đóng phim, đoán chừng cả giới giải trí đều kinh ngạc.
Anh ấy bực tức nói: “Cậu thừa nhận là cậu vì Khương Khương nên mới tham gia thì có làm sao đâu, tôi cũng không cười nhạo cậu.”
Thẩm Chi Diễn: “Được thôi, tôi thừa nhận.”
Tần Ngộ: “...”
Thẩm Chi Diễn cả đời này cậu nhất định là ch.ó c.h.ế.t!!
Khương Đào vừa hay gọi món xong, nghe thấy tên của mình, tò mò hỏi: “Tôi làm sao?”
Tần Ngộ lập tức vui vẻ nói: “Là Thẩm Chi Diễn, cậu ta…”
Tần Ngộ liếc nhìn Thẩm Chi Diễn một cái, thấy khóe môi cậu ta mang theo nụ cười, dường như Thẩm Chi Diễn không hề để ý đến những gì bản thân anh nói, Tần Ngộ cảm thấy có gì đó không đúng.
Từ khi anh quen biết Thẩm Chi Diễn đến giờ, anh hình như luôn nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh ung dung này của cậu ta.
Dường như không có cái gì có thể tác động đến cảm xúc của cậu ta.
Tần Ngộ thực sự vô cùng tò mò.
Cuộc đời này của anh ấy, thực sự có thể trông thấy vẻ hoảng loạn lo sợ đến tái mặt của Thẩm Chi Diễn không?
Khương Đào vốn cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, thấy Tần Ngộ không nói gì cũng không có hứng thú mà bỏ qua luôn.
Không bao lâu, món ăn được mang lên.
Không hổ là nhà hàng mà Tần Ngộ đặc biệt lựa chọn, nhìn như là đồ ăn của gia đình bình thường nhưng mùi vị lại vô cùng ngon.
Khương Đào ăn đến mức thỏa mãn.
Điều này cũng rất bình thường.
Khiến cho Tần Ngộ kinh ngạc chính là Thẩm Chi Diễn.
Vốn anh cho rằng cái gọi là ăn cơm của Thẩm Chi Diễn chỉ là cái cớ, chính là muốn tìm lý do để đi cùng với Khương Đào mà thôi, không ngờ rằng cậu ta lại thực sự là vì ăn cơm?!
Từng miếng từng miếng này, ăn đến mức ngon lành như vậy.
Trừ phi, trong thời gian anh rời đi hai năm, bệnh chán ăn của Thẩm Chi Diễn lại có thể được chữa khỏi?!
Hay là nói, đồ ăn của nhà hàng ngon đến cả người mắc chứng bệnh chán ăn cũng không nhịn được?
Anh tò mò cúi đầu định gắp một đũa.