Khương Đào tới chỗ luyện tập của nhóm Tang Linh trước hai ngày.
Tang Linh đặc biệt rời phòng luyện tập, đi đón cô.
Sắc mặt Tang Linh có chút mệt mỏi, nhìn có vẻ việc luyện tập không được thuận lợi.
Tập này “Nhật ký trưởng thành của diễn viên” thi đấu với hình thức chia nhóm giáo viên hướng dẫn và học viên, các nhóm tiến hành đối kháng.
Vào thời điểm vừa bắt đầu chọn học viên, các giáo viên hướng dẫn khác đều chọn học viên có nhân khí cao một chút hoặc có năng lực bạo phát gọi là một giây sẽ rơi lệ.
Lần đầu tiên Tang Linh tham gia chương trình kiểu này, không có nhiều kinh nghiệm, cô ấy sẽ coi trọng những người siêng năng và nhiệt huyết với vai diễn hơn, tuy nói bầu không khí của nhóm cô ấy rất tốt, không giống tình trạng tranh giành vai diễn như các nhóm khác, nhưng khi chấm điểm, lại vô cùng bất lợi.
Tang Linh cũng hết sức khốn khổ, mới có thể lảo đảo đem bọn họ đi được tới vòng này.
Nhưng bởi vì mấy vòng trước đã tích lũy rất nhiều bất lợi, khiến tình cảnh của bọn họ có vẻ vô cùng nguy hiểm.
Mỗi tập “Nhật ký trưởng thành của diễn viên” đều có một chủ đề để thi đấu.
Chủ đề của tập này là cảm xúc, bởi vì nhóm Tang Linh tích điểm quá thấp, cho nên cuối cùng chỉ có thể lựa chọn chủ đề này, nhưng đề bài đưa ra hai cảm xúc vô cùng khó, cái khó hơn chính là phải đồng thời thể hiện chúng trong cùng một tiết mục.
Tang Linh thở dài nói: “Chị nghe nói, những nhóm khác đã bắt đầu luyện tập từ sớm rồi, chỉ có nhóm chị, bây giờ vẫn còn đang sửa kịch bản, thật sự khó quá.”
Khương Đào tò mò hỏi: “Chủ đề tập này của bọn chị là gì?”
“Là nỗi kinh hoàng và niềm vui.” Tang Linh nói xong, biểu tình càng thêm phiền muộn: “Biên kịch đã sửa bản thảo mấy lần, nhưng đều không quá xuất sắc.”
“Nếu kịch bản không đủ ưu tú, vậy thì chỉ có thể dựa vào năng lực bảo vệ vai diễn của diễn viên, nhưng mấy ngày nay chị nhìn tình hình luyện tập, đều không quá ổn định, đặc biệt là lúc diễn cảnh hoảng sợ, quá khoa trương, nếu mà diễn trước ống kính, chỉ sợ trực tiếp sẽ khiến khán giả tụt cảm xúc.”
“Chị Tang cứ yên tâm đi.” Khương Đào làm tư thế nắm tay, “Nói về nỗi kinh hoàng, em vô cùng có kinh nghiệm.”
Tang Linh: “…”
Bọn chị không chỉ diễn khủng hoảng, còn phải diễn cảm xúc vui vẻ nữa đó!!
Hai người đi tới của phòng luyện tập.
Lại nghe thấy bên trong truyền tới âm thanh cãi vã.
“Như vậy không đúng! Vừa nãy biểu cảm của cậu quá khoa trương, nếu đem lên sân khấu còn được, nhưng nếu đứng trước ống kính, nhất định sẽ khiến khán giả không hài lòng…”
“Đủ rồi! Cho dù tôi làm thế nào cũng không đúng! Tôi chính là người vô dụng nhất của nhóm này, nếu bị loại, thì loại tôi được chưa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cậu nói cái gì vậy Trương Dịch Thần! Yến Minh cũng vì muốn tốt cho cậu thôi mà.”
“Mọi người đều bớt nói một câu đi, đừng nói cái lời giận dỗi gì mà bị loại đó.”
Mê Truyện Dịch
“Đừng cãi nhau nữa! Đừng cãi nhau nữa! Cô giáo Tang đi một lát sắp về rồi.”
Đợi đến khi trong phòng dần dần yên tĩnh, Khương Đào và Tang Linh nhìn nhau một cái, cùng bước vào.
Nhóm của Tang Linh tổng cộng có 7 học viên, 4 nam ba nữ, tuổi tác chưa tới 20.
Trưởng nhóm tên là Yến Minh, là người lớn tuổi nhất trong bảy người, cũng là người chín chắn nhất, lớn lên cũng tính là đẹp trai, có đôi mắt rất sáng, khiến ai gặp cũng có ấn tượng tốt.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy bọn cô bước vào, mặt Yến Minh lộ chút lúng túng, nhưng cậu ta nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cùng mọi người chào hỏi Tang Linh và Khương Đào.
Nhưng những học viên khác không thể nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc như cậu ta.
Có người hoảng loạn, có người lo lắng, đặc biệt là Trương Dịch Thần mới cùng cậu ta cãi nhau, khóe mắt còn hơi đỏ, chỉ là quật cường ngẩng cao đầu.
Tang Linh bất lực hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế, tôi vừa đi các em liền cãi nhau.”
Một cô gái tên Chu Nhân Nhân mở miệng đáp: “Cô Tang, vừa nãy trong lúc luyện tập diễn cảm xúc hoảng sợ, Yến Minh và Trương Dịch Thần có chút bất đồng ở cách thức diễn xuất.”
Hai người họ cãi nhau đến cả bên ngoài cũng nghe thấy, đâu ra mà chỉ bất đồng một chút về cách thức diễn xuất.
Nhưng Tang Linh cũng không vạch trần bọn họ.
Bởi vì áp lực lớn, ngay cả cô ấy cũng bị ảnh hưởng, càng đừng nói là những học viên tuổi vẫn còn nhỏ này.
Nhất thời không thể khống chế cảm xúc cũng là chuyện thường.
Cô ấy vờ như không biết nói: “Nếu đã như vậy, bắt tay nhau làm hòa được không, đừng để cô giáo Khương cười nhạo mấy em.”
Yến Minh chủ động đi tới trước mặt Trương Dịch Thần, vươn tay ra.
Vậy mà Trương Dịch Thần dẩu miệng, ngang ngược không muốn bắt tay với cậu ta.
Yến Minh tuy chín chắn, nhưng cũng chỉ là một cậu trai hai mươi tuổi, sức khỏe tràn trề, thấy vậy liền quay người rời đi.
Tang Linh lại càng nhức đầu, chỉ có thể tự mình xuất trận khuyên nhủ.