Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 242: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Tất cả mọi người: “!!!”

 

Tang Linh kinh ngạc, cô ấy đang muốn kéo Khương Đào, không để cô nói như vậy trước ống kính, không may biểu hiện không tốt, vậy không phải sẽ bị chê cười c.h.ế.t sao?

 

Nhưng PD ở bên cạnh còn nhanh hơn cô ấy: “Cô giáo Khương tự tin như vậy, có phải là đã có cách giành được chiến thắng không.”

 

Khương Đào: “Đúng.”

 

PD hưng phấn hỏi tiếp: “Vậy cô có thể tiết lộ một chút không?”

 

Khương Đào nghiêm túc lắc đầu: “Không được, chúng tôi phải giữ bí mật.”

 

PD: “…”

 

Khương Đào kéo Tang Linh qua một bên thì thầm to nhỏ, thậm chí hai người còn tắt mic trên người.

 

Bảy người học viên cũng bị ảnh hưởng theo, đều tắt hết mic trên người, tạo thành một bức tường che chắn để PD không thấy.

 

PD: “!!!”

 

Khương Đào nói với Tang Linh xong.

 

Hai người mới bật mic lại.

 

Biểu tình của Tang Linh có hơi hoảng hốt hỏi: “Như vậy có thể sao?”

 

Khương Đào: “Không vấn đề gì hết.”

Mê Truyện Dịch

 

Cái tâm thái tự tin này của cô, giống như tiêm một liều t.h.u.ố.c trợ tim cho các học viên.

 

Từ trước đến nay, bọn họ đều đội sổ, mỗi tập đều lo lắng có bị loại hay không.

 

Nhưng từ sau khi Khương Đào tới, sự lo lắng, lo âu trong cơ thể bọn họ hầu như đều tan biến hết, cả người thanh tỉnh nhẹ nhàng khoan khoái, tự tin từng có cũng quay trở lại.

 

Yến Minh thật thà hỏi Tang Linh: “Cô giáo Tang, cô không cần lo lắng cho chúng em, vì diễn tốt vai diễn này, mặc kệ trước mặt có bao nhiêu khó khăn, chúng em cũng sẽ cố gắng khắc phục!”

 

“Chúng em cũng vậy!”

 

“Cô giáo Tang, cô yên tâm đi.”

 

Tang Linh nhìn bảy khuôn mặt ngây thơ trẻ tuổi ở trước mặt, trong mắt bọn họ tràn ngập sự tin tưởng, và ước mơ không ngừng.

 

PD đứng một bên tò mò đến ngứa ngáy ruột gan, cầu khẩn nói: “Các vị giáo viên, rốt cuộc là cách thức bí mật gì, các cô nói một chút thôi, chúng tôi nhất định sẽ bảo mật tốt. Không thì hiệu ứng cho chương trình không đủ đâu hu hu!”

 

Những học viên khác cũng rất muốn biết.

 

Nhưng đây là vũ khí bí mật có thể giúp bọn họ giành được hạng nhất, đương nhiên không thể tùy tiện cho người khác xem.

 

Bọn họ cũng không ý thức được rằng, hiện tại bọn họ đã đặt niềm tin tuyệt đối với Khương Đào, muốn dốc toàn lực giành hạng nhất.

 

Thế là không đợi Tang Linh nói, nhưng người khác đều đ.á.n.h lạc hướng chủ đề.

 

“Hiệu ứng… thì có đó.”

 

“Mọi người, đem quà mà chúng ta chuẩn bị cho cô giáo Khương ra đây.”

 

Mấy người khác liền đáp ứng.

 

Lôi một đống đồ ăn vặt được giấu ở góc khuất trong phòng luyện tập ra, đem tới trước mặt Khương Đào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khương Đào vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

 

Tang Linh lại tức giận đến giậm chân: “Các em giấu đồ ăn vặt lúc nào vậy, không phải cô nói các em phải giảm cân không được ăn nhiều sao?”

 

Phòng luyện tập lúc này là một cảnh tượng gà bay ch.ó sủa.

 

Tang Linh nhìn một đám học viên như được thả lỏng tinh thần lẫn thể lực, lại nhìn Khương Đào đang vui vẻ hưởng thụ đồ ăn.

 

Thôi vậy, để bọn họ từ từ cảm nhận sự tàn nhẫn của xã hội này sau.

 

Buổi đào tạo đặc biệt của Khương Đào nhanh chóng bắt đầu.

 

Cô đặc biệt tìm một gian phòng luyện tập trống, còn đóng kín rèm cửa, không cho ai quay chụp.

 

Chỉ có hai người Tang Linh và Khương Đào tiến vào bên trong.

 

Các học viên mỗi lần vào một người.

 

Yến Minh làm đội trưởng, là người đầu tiên bước vào.

 

Trong lòng cậu ta có hơi thấp thỏm bất an, không biết Khương Đào đem tới vũ khí bí mật gì.

 

Sau khi đi vào, mới phát hiện bên trong phòng vô cùng trống trải, chỉ có Khương Đào và Tang Linh đang cầm máy quay.

 

Cậu ta đ.á.n.h giá trái phải, phát hiện thật sự không có cái gì, không nhịn được hỏi: “Cô giáo, vũ khí bí mật cô chuẩn bị đâu?”

 

“Vũ khí bí mật gì cơ?” Khương Đào nghi hoặc hỏi.

 

“Chính là, cô cùng cô giáo Tang Linh nói… cách có thể giúp chúng em giành được hạng nhất đó.”

 

Khương Đào: “Chính là tôi đó.”

 

Yến Minh mở to mắt.

 

Khương Đào: “Chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong rồi thì bắt đầu nha~”

 

Yến Minh: “Cô giáo, em…”

 

Cậu ta còn chưa nói xong, đột nhiên Khương Đào ở trước mặt có sự thay đổi.

 

Từ trên cơ thể cô, hình như tỏa ra một loại cảm giác kh*ng b* không thể diễn tả nổi.

 

Vừa bắt đầu chỉ cảm thấy còn chịu đựng được, nhưng về sau cảm giác ấy càng ngày càng nồng đậm.

 

Yến Minh: “!!!”

 

Mẹ ơi cứu con!!!

 

Chính vào lúc cậu ta cảm giác cái sự kh*ng b* kia chuẩn bị vượt qua giới hạn của mình, thì tất cả lại biến mất bặt vô âm tín.

 

Yến Minh ngơ ngác, còn chưa hoàn hồn trở lại.

 

Tang Linh quan tâm hỏi: “Yến Minh, em không sao chứ?”

 

Yến Minh nuốt nước miếng, còn chưa tìm về được âm thanh của bản thân: “Không…không có chuyện gì.”

 

“Không có thì tốt.” Tang Linh nói xong, vui mừng hớn hở đem video vừa quay được cho Khương Đào xem, “Quả nhiên là em có cách.”

 

“Em xem biểu hiện vừa rồi của cậu ấy, ánh mắt sợ hãi kia đã có cảm giác rồi nhưng biểu cảm thì vẫn phải điều chỉnh thêm, mài giũa thêm có lẽ sẽ càng tốt hơn…”