Ai mà ngờ cô ta vừa ra khỏi cửa, đã trực tiếp té một cái sấp mặt, không dễ dàng gì vứt rác xong, trên đường về đụng phải mấy học sinh, nhận ra cô ta, muốn cùng cô ta chụp ảnh, hại cô ta phải chạy vội về nhà, thiếu chút ném cả giày đi.
Vừa về đến cửa nhà, thì nhận được điện thoại của người đại diện, nói buổi chụp hình hôm nay hủy bỏ rồi.
Tô Anh Tuyết nghĩ lại nguyên một buổi sáng nay bản thân mình nhếch nhác t.h.ả.m hại, trong lòng đột nhiên lộp bộp.
Trước giờ cô ta luôn vô cùng thuận lợi, chưa bao giờ t.h.ả.m hại như thế này.
Lần chật vật duy nhất, chỉ có khi đó bị Bùi Hàn Dữ nhìn thấu mà chán ghét cô ta.
Lẽ nào…
Cô ta lắc đầu.
Không thể nào, Bùi Hàn Dữ ở trong giới âm nhạc, căn bản sẽ không chạm mặt cô ta, vậy sao lại vô duyên vô cớ ghét cô ta.
Nhưng mặc dù nghĩ như vậy, trong lòng cô ta vẫn xuất hiện chút bất an.
Không được, cô ta phải lập tức sớm gặp được Tần Ngộ, có lẽ sau khi cô ta và Tần Ngộ ở bên nhau, tất cả mới quay trở lại bình thường.
Thời khắc này cô ta đã hoảng loạn đến mức chân tay luống cuống.
Từ nhỏ tới lớn, cô ta đã quen với việc luôn thuận buồm xuôi gió, quen với cuộc sống muốn cái gì là có cái đó, căn bản không thể tưởng tượng nổi sau khi mất đi tất cả, cô ta sẽ ra sao.
Cô ta cứ tự thôi miên bản thân, nếu không có khả năng sẽ lập tức sụp đổ.
Tô Anh Tuyết thay quần áo, trang điểm, rồi vội vội vàng vàng tới phòng làm việc của Kỷ Thanh.
Vốn cho rằng có thể trực tiếp gặp được Kỷ Thanh, lại bị nhân viên trong phòng làm việc của anh ta cản lại.
Tô Anh Tuyết nỗ lực nở nụ cười ôn hòa như thường ngày: “Anh có phải không nhận ra tôi không, tôi thường xuyên tới phòng làm việc của anh Kỷ Thanh, anh ấy đã nói, chỉ cần tôi tới, có thể trực tiếp tìm anh ấy.”
Người nhân viên lộ ra nụ cười công nghiệp tiêu chuẩn: “Cô Tô, tôi biết cô, nhưng lúc ông chủ làm việc, bất cứ ai cũng không được phép làm phiền, bao gồm cả cô.”
Tô Anh Tuyết kinh ngạc, thiếu chút không duy trì nổi biểu cảm trên mặt: “Anh đang nói bậy gì thế! Làm sao có thể?”
Mà lúc này, một thân ảnh cao gầy từ trên lầu xuống: “Anh Tuyết, em tìm anh có chuyện gì sao?”
Mê Truyện Dịch
Tô Anh Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Thanh, lộ ra biểu tình tủi thân: “Anh Kỷ Thanh, em đã làm sai gì sao?”
Kỷ Thanh không nhịn được mà nhíu mày.
Gần đây anh ta nhận một dự án lớn, vô cùng bận rộn, vẫn luôn ăn ngủ tại văn phòng, đã rất lâu rồi không gặp mặt Tô Anh Tuyết.
Thế mà Tô Anh Tuyết không hề có ý gì là quan tâm anh ta, chỉ bày tỏ sự bất mãn của bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng thật ra nghĩ kỹ, cô ta hình như vẫn luôn ích kỷ như vậy.
Chỉ có bản thân như bị ma ám, vẫn luôn lơ là chút hiện thực này, toàn tâm toàn ý tin tưởng cô ta là người “ấm áp”, “lương thiện”.
Mà khoảnh khắc này, dường như anh ta đột nhiên tỉnh táo lại.
Hoàn toàn tháo ra được màng lọc trên kính đối với Tô Anh Tuyết.
Anh ta nhàn nhạt đáp: “Em tìm anh có chuyện gì không?”
Tô Anh Tuyết nhìn thấy biểu cảm lạnh nhạt của anh ta, trong lòng như bị nén lại.
Gần đây cuộc sống của cô ta càng ngày càng trắc trở, Kỷ Thanh cũng không giống như trước kia nữa, không còn chủ động thay cô ta giải quyết vấn đề.
Cô ta lại bởi vì chuyện của Tần Ngộ, xa cách anh ta hơn.
Tô Anh Tuyết có hơi hối hận, chỉ có thể kéo tay áo anh ta làm nũng như thường ngày: “Em xin lỗi, anh Kỷ Thanh, là do gần đây em bận quá.”
Kỷ Thanh rút tay ra: “Ừ.”
Vậy mà anh ta cũng không buồn hỏi bất cứ cái gì, không hỏi xem là cô ta đang bận gì.
Trong lòng Tô Anh Tuyết căm tức, lại không làm sao được.
Mà để duy trì hình tượng thanh khiết không giả dối trong lòng Kỷ Thanh, cô ta không thể chủ động đòi hỏi gì.
Cô ta chỉ có thể đổi cách khác: “Anh Kỷ Thanh, gần đây fan của em có giới thiệu một nhà hàng mang phong cách Pháp, chúng ta cùng đi có được không?”
Kỷ Thanh nghi ngờ chất vấn: “Không phải trước đây em từng nói, sợ tin đồn ảnh hưởng đến sự nghiệp của em, nên trước giờ không thể đi cùng anh tới những nơi công cộng sao?”
Biểu cảm của Tô Anh Tuyết đông cứng lại.
Kỷ Thanh rất thất vọng.
Sau khi dần dần tỉnh táo lại, rất nhiều chi tiết nhỏ trước đây đều dần dần hiện ra trước mắt.
Tô Anh Tuyết vẫn luôn đòi hỏi mà không cho anh ta bất cứ cái gì.
Cô ta nhìn có vẻ ngây thơ thanh khiết, nhưng thực ra chỉ là vẻ ngoài mà thôi.
Cô ta nhẹ nhàng như bông cúc, không tranh không đoạt, là bởi vì bọn họ đã đem những đồ mà cô ta muốn sớm dâng tới trước mặt cô ta.
Nghĩ lại cô ta từng khóc lóc kể lể về những người bắt nạt cô ta, sự thật chứng minh, bọn họ mới thật sự là người bị hại.