Lúc này, Phó Yến Phi bưng đồ uống đi tới: “Tiểu Khương, chú mời con một ly.”
Phó Yến Phi cũng rất xúc động.
Sau khi trải qua chuyện không thể thoát khỏi vai diễn, căn bản ông cho rằng bản thân cả đời này cũng sẽ không quay phim được nữa, không ngờ lại có thể gặp được Khương Đào, cuối cùng được bước vào phim trường một lần nữa.
Mê Truyện Dịch
Mà đồng thời, sau khi trải qua sự thoát vai lẫn nhập vai hết sức thô bạo lần này, ông cũng lờ mờ phát hiện rằng căn nguyên đã đè nén không cho kỹ thuật diễn của ông được vươn lên đó chính là sự kiềm chế.
Cách thức chìm đắm vào trong vai diễn dĩ nhiên có thể khiến cho nhân vật thêm chân thật, nhưng có lợi thì cũng có hại, nó đã kiềm chế kỹ thuật diễn của ông, tuy đúng thời điểm nhưng ngược lại không đúng nơi đúng chỗ.
Mà xét về điểm này, ngược lại ông không làm không tốt bằng một hậu bối như Thẩm Chi Diễn.
Ông cũng vui mừng vì bản thân lúc đó đã đồng ý với Thẩm Chi Diễn, tham gia diễn “Lưới Trời”, không những khiến bản thân thậm chí đã đình trệ trên con đường diễn xuất trở lại vai diễn, mà còn có thể giúp bản thân có được nhiều cơ hội mới.
Ông nhìn Khương Đào, hết thảy tất cả đều biến thành một câu nói: “Tiểu Khương, chú thật sự rất biết ơn con.”
Khương Đào cảm nhận được cảm xúc đang cuồn cuộn tỏa ra trên người ông ấy, vươn tay ra.
Ai ngờ được Phó Yến Phi lại lùi lại một bước, dở khóc dở cười nói: “Cái này thì không cần đâu, để cho…để cho chú giữ lại chút kỷ niệm đi.”
Nói xong, ông lại nghĩ tới gì đó, biểu cảm lập tức nghiêm túc: “Sau này nếu có người bắt nạt con, thì nói với ba, ba ra mặt giúp con.”
Trên người ông là cảm xúc có vị tình thân, nhưng tựa như lại không giống như trong phim.
Khương Đào cảm thấy, bản thân cũng giống như Chu Tưởng, bệnh ăn uống quá độ được chữa khỏi rồi.
Cô bước lên trước, nhẹ nhàng ôm Phó Yến Phi một cái.
Cô không ăn mất cảm xúc trên người ông, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được sự an tâm trước nay chưa từng có.
Sau khi quay “Lưới Trời” xong, Khương Đào lại lập tức đi không kịp nghỉ trở về Bắc Kinh.
Bởi vì phải làm công tác chuẩn bị cho họp báo “Lăng Tiêu Ký”.
Họp báo lần này sẽ phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, tiếp sau đó còn có tiết mục nhà làm phim giải đáp những thắc mắc của cư dân mạng trên phụ đề bình luận.
Trước khi họp báo bắt đầu, thì đã phát trực tiếp rồi.
MC dẫn các nhà báo tới hậu đài, tạo thêm chút nhiệt cho buổi họp báo.
Lúc này các diễn viên và nhà làm phim đều đang ở hậu đài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
MC vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Thiệu Tắc Mặc đang thành kính bê một giỏ trái cây: “Chị, đây là cống phẩm của ngày hôm nay, lát nữa lên sân khấu, chị phải nhường em chút nha!”
Khương Đào còn chưa nói gì.
Những diễn viên khác đã đồng loạt thay đổi sắc mặt.
“Bị hố rồi!”
“Thiệu Tắc Mặc cậu thật xảo quyệt!”
“Aaa, Chị Khương, giờ em ra ngoài gọi cơm hộp còn kịp không?”
[Ha ha ha ha ha ha, cái quỷ gì đây!]
[Ha ha ha ha ha ha, thật sự có cống phẩm sao? Tôi vẫn luôn tưởng rằng là nói đùa thôi chứ]
[Cái đứa trẻ Tắc Mặc này, từ nhỏ đã thông minh như vậy rồi]
[Fan Tắc Mặc che mặt, đây là hành vi cá nhân của Tắc Mặc, làm ơn đừng đổ cho fan]
MC còn lo lắng không có chủ đề gì bắt chuyện, lập tức vui mừng, đặt câu hỏi: “Nhìn tư thế thành thục của Tắc Mặc, có vẻ trước đây ở đoàn phim đã cống nạp không ít cho chị Khương hả?”
Thiệu Tắc Mặc thở dài một tiếng: “Em cũng không muốn đâu, nhưng em càng không muốn nằm mơ biến thành một con tôm hùm, bị chị Khương ăn mất càng…”
MC bị cậu làm cho cười đau cả bụng, vội vàng hỏi tiếp: “Đây lại là điển cố gì?”
Nói tới đây, quả thực Thiệu Tắc Mặc muốn nôn ra cả một bụng nước mắt: “Nói đi nói lại, còn phải trách anh Thẩm, lúc đó chị Khương không tìm được cảm giác, anh Thẩm liền dạy chị ấy dùng đồ ăn làm cách thay thế, ngược lại khi chị Khương tìm được cảm giác rồi, nhưng không những chúng em bị ‘truy sát’ ở đoàn làm phim, ngay cả nằm mơ, cũng mơ thấy bị ăn mất, quá t.h.ả.m rồi…”
Những diễn viên khác đều sâu sắc đồng cảm.
“Lúc đó có nhiều người nói nhóm báo cáo sống còn chúng em là sao tác*! Không phải đâu! Đó đều là m.á.u và nước mắt của tụi em đó!”
*Cố ý tương tác, tung hint, nhả đường để tăng hiệu ứng couple, buộc chặt hai người với nhau để tạo nhiệt độ, mục đích có thể là để pr cho bản thân nghệ sĩ đó hoặc pr cho phim.
“Anh cho rằng em đang diễn sao? Không phải đâu mà! Đó là bản năng của em thôi!”
“Anh có thể tưởng tượng không? Biệt danh WeChat của bọn em trong điện thoại chị Khương đều là thức ăn đó.”
[Ha ha ha ha ha ha, xin lỗi, nhưng mấy người càng t.h.ả.m tôi càng mắc cười]
[Tôi thấy, phim này phải đổi tên thành “Đại Đào Sát*” thì đúng hơn ha ha ha ha ha ha]