Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 27: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



[Vậy nên lên xe cảnh sát là vì làm chuyện tốt sao?]

 

[Chị của em ngầu quá!!!]

 

[Khương Đào sống rất ý nghĩa!!]

 

[Mặt antifan có đau không hahahaha]

 

[Một cái tát từ phía Chính phủ, có thể không đau sao hahahahaha]

 

[Cái tên nhân viên nội bộ lúc trước tung tin đâu rồi? Sao không dám đứng ra vậy?]

 

Đám thủy quân và antifan vốn đang nhảy nhót rất sung đột nhiên biến mất không còn dấu tích. Chỉ còn lẻ tẻ vài tên ngoan cố chống đối.

 

[Chăm làm việc nghĩa thì thế nào? Giới giải trí chỉ nhìn vào thực lực. Với cái tài nghệ này của Khương Đào thì vẫn nên rút khỏi giới đi]

 

[Kỹ năng diễn xuất của Khương Đào như vậy, đạo diễn nào dám mời cô ta quay phim chứ?]

 

Lúc này, đạo diễn Đường Hải Sinh đăng một bài Weibo.

 

[Sự thành kính đối với thức ăn xuất phát từ trái tim nóng bỏng. Mong đợi hợp tác cùng @Khương Đào trong “Thiên Trù”]

 

Đường Hải Sinh là đạo diễn có giá trị thương nghiệp lớn nhất trong nước, cũng là đạo diễn mà tất cả diễn viên đều muốn hợp tác nhất. Có thể nhận được sự công nhận của ông là chuyện vô cùng khó khăn.

 

Antifan:???

 

Không khí vui mừng tràn ngập trong nhóm fan. Cả đám rối rít nhắn lại.

 

Cảm ơn antifan! Cầu gì được đó!

Đường Hải Sinh chính là ba của Đường Ngữ Hạ. Vì chỉ có duy nhất một cô con gái quý giá nên ông dành hết tâm tư để chăm sóc cô.

 

Sau khi trưởng thành, Đường Ngữ Hạ muốn tự lực cánh sinh, không muốn cứ mãi dựa vào danh tiếng và các mối quan hệ của ba nữa. Cho nên, cô giấu thân phận tiến vào giới giải trí. Rất nhiều người biết gia cảnh cô giàu có, nhưng lại không biết quan hệ giữa cô và Đường Hải Sinh.

 

Lần này, thiếu chút nữa cô bị heo rừng đ.â.m trúng, Đường Hải Sinh sợ hãi đến nỗi trực tiếp bay từ phim trường tới.

 

Đối với Khương Đào, người đã cứu con gái mình, lòng ông cũng tràn đầy cảm kích.

 

Đúng lúc phim điện ảnh “Thiên Trù” mà ông đang quay vẫn còn một nhân vật là nhà giám định ẩm thực vẫn chưa quyết định diễn viên, vậy là ông liên lạc trực tiếp với công ty của Khương Đào.

 

Không những thế, ông còn mời Khương Đào hôm khác cùng ăn cơm trưa để chính thức cảm ơn cô.

 

Sau khi biết hết mọi chuyện, Tôn Kiến Hiền hối hận đến xanh ruột, nhưng cũng chẳng làm gì được. Công ty đã chính thức bổ nhiệm Đồng Đồng làm người quản lý của Khương Đào rồi.

 

Đồng Đồng khó nén niềm phấn khởi.

 

“Chị! Người này chính là Đường Hải Sinh đó!”

 

“Mặc dù lần này chỉ diễn vai phụ, nhưng đây cũng là một bộ phim rất tốt đó!”

 

Khương Đào cũng không nén nổi sự hưng phấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Đúng vậy! Nghe nói chỗ ông ấy mời chúng ta đến là do một đầu bếp cấp quốc gia làm bếp trưởng đó!”

 

Đồng Đồng: “...”

 

Bỏ đi, cô nên sớm hiểu rõ.

 

Cái loại tâm tư lo lắng cho sự nghiệp này... Chị của cô không có.

 

**********

 

Hội sở Vân Gian là do một vị lão làng trong giới văn hóa ở Kinh Thành mở. Nơi này áp dụng chế độ hội viên, chỉ có tiền thôi chưa đủ, còn phải có cả danh tiếng nữa. Vì vậy, người có thể vào đó đều là những nhân vật có mặt mũi thuộc tầng lớp văn hóa nghệ thuật ở Kinh Thành.

 

Đường Hải Sinh đã quyết định chỗ ăn cơm là chỗ này. Vậy nên có thể thấy ông coi trọng Khương Đào đến cỡ nào.

 

Đồng Đồng chỉ mới nhìn cửa lớn vừa khiêm tốn vừa xa hoa kia thôi, cũng đã ngưỡng mộ đến nổi hít một hơi khí lạnh.

 

“Thế này cũng khí thế quá. Nếu có thể trở thành hội viên của hội sở Vân Gian thì tốt biết mấy!”

 

Nhưng rất nhanh, cô đã cười nhạo cái ý nghĩ viển vông của mình.

 

Tư cách trở thành hội viên của hội sở Vân Gian nào có dễ lấy như vậy. Cô có thể đi ké vào đây một chuyến đã là rất may mắn rồi.

 

Lúc này, một người phục vụ đẹp trai tiến lên nghênh đón.

 

“Xin hỏi quý cô là Khương Đào phải không?”

 

“Gia đình đạo diễn Đường vẫn chưa tới. Để tôi dẫn hai vị đến sảnh tiếp khách nghỉ ngơi một lát trước.”

 

Thái độ phục vụ vô cùng thân thiện thỏa đáng.

 

Mê Truyện Dịch

Hội sở Vân Gian chiếm một diện tích cực lớn, vậy nên hai người theo người phục vụ ngồi lên xe golf*, không nhanh không chậm chạy đến sảnh tiếp khách.

 

* Xe golf là một loại xe nhỏ được thiết kế ban đầu để chở người chơi golf và gậy golf của họ quanh sân golf.

 

Dọc đường, người phục vụ còn giới thiệu cho các cô cảnh trí xung quanh.

 

Vừa lúc đi ngang qua trang trại ngựa, người phục vụ thấy Khương Đào vẫn luôn nhìn chằm chằm vào trong, anh ta cho rằng cô cảm thấy hứng thú nên cười giới thiệu: “Trang trại ngựa của chúng tôi có không ít những con ngựa ngoan. Nếu cô Khương cảm thấy hứng thú, lát nữa dùng bữa xong, tôi có thể dẫn quý cô đến chơi một chút.”

 

Khương Đào: “Có thật không?”

 

“Thật.”

 

Người phục vụ thuận tay chỉ một con ngựa màu trắng, nói: “Con ngựa này tên Anna, là con ngựa tốt tính nổi danh của bãi ngựa chúng tôi đó...”

 

Khương Đào nhìn theo hướng anh ta chỉ.

 

Đó là một con ngựa nhỏ có dáng vẻ rất đẹp.

 

Đường cong bắp thịt lưu loát, cái bờm bóng loáng ngoan ngoãn. Huấn luyện viên cưỡi ngựa đang dẫn nó đi chậm rãi trên sân cỏ.