Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 282: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Chỉ có Thẩm Chi Diễn, cẩn thận xem tất cả các dụng cụ ăn uống một lượt, quay trở về, nhìn Khương Đào đang nhìn chằm chằm vào đồ ăn, anh cười khẽ xoa xoa đầu cô: “Yên tâm, chút nữa sẽ cho em ăn.”

 

Lúc Kiều Thi thi công bố trò chơi bắt đầu.

 

Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục lập tức hành động, Từ Tử Dục dùng thìa xúc một thìa súp kem nấm, mà cùng lúc này, Đoạn Nhạc Nhạc cũng dùng nĩa cuộn mì ý, hai người ngầm hiểu ý mà đồng thời xoay qua đối phương, anh đút cho em ăn thìa súp kem nấm, em cho anh ăn mì ý, phối hợp vô cùng ăn ý.

 

[Oa oa! Nhanh quá, ăn ý quá!]

 

[Chị và anh rể cố lên!!]

 

Mà xoay đến bên Tang Linh và Tần Ngộ bên này, lập tức đổi sang một bức tranh khác, hai người bọn họ xem ra cũng định làm cách giống như Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục, nhưng hợp tác lại không ăn ý.

 

"Tần Ngộ! Anh dịch sang trái chút, súp của anh sắp đổ lên mặt tôi rồi!!"

 

"Tang Linh! Cô đút mì không thể đút đúng vào mồm tôi được à?! Nĩa của cô sắp xiên vào lỗ mũi của tôi rồi!"

 

“Được rồi được rồi, anh bỏ cái thìa xuống đi, tôi đút mì cho anh ăn trước!”

Mê Truyện Dịch

 

“Dựa vào cái gì, vì sao không thể là tôi đút cho cô ăn hết súp trước?!”

 

Hai bên trợn mắt nhìn nhau, không giống như là người yêu, ngược lại giống như kẻ thù một mất một còn, hận không thể bóp miệng đối phương, mạnh mẽ nhét thức ăn vào miệng.

 

[Hahahaha hai người đừng chỉ cãi nhau nữa! Ngược lại hãy ăn đi! Chị Nhạc Nhạc và anh rể ở bên cạnh ăn sắp hết rồi kìa!]

 

[Chị Tang bình tĩnh! Đừng bị Tần husky đồng hóa!]

 

[Toang rồi, chắc chắn là xếp thứ nhất đếm ngược]

 

[Wow! Tôi nhìn thấy cái gì thế này?! Anh Thẩm và Khương Khương giỏi quá!!]

 

Sau khi Kiều Thi Thi hô bắt đầu xong, Thẩm Chi Diễn không để cho Khương Đào cầm dụng cụ ăn uống, mà anh dùng hai cái đũa, một trái một phải đỡ lấy bát súp, Khương Đào lập tức hiểu ý của anh, chạy đến đầu bên kia của cái bàn ngồi xổm xuống, mở miệng đợi Thẩm Chi Diễn đút.

 

Tay của Thẩm Chi Diễn rất chắc, từng chút từng chút di chuyển bát súp đến bên cạnh bàn.

 

Khương Đào hiểu ý c.ắ.n lấy thành bát, thuận theo động tác chậm rãi nâng cao đũa của Thẩm Chi Diễn, bát nghiêng một góc, nước súp kem nấm thơm phức cứ như vậy thuận lợi chảy vào miệng Khương Đào.

 

Kiều Thi Thi: “!!!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[!!!]

 

[Đ* m*!! Còn có thể chơi như vậy à?!]

 

[Chẳng trách lúc trước anh Thẩm cứ nhìn dụng cụ ăn uống và cái bát mãi, cách làm của bên này đỉnh quá!!]

 

[Tuy là như vậy nhưng tôi cảm thấy sự phối hợp của Khương Khương cũng rất giỏi, đổi lại là người khác, làm động tác này, chắc chắn là không thể không vãi ra chút nào mà uống hết được]

 

[Đây là đường đó các chị em! Anh Thẩm biết Khương Khương có thể làm được, thế nên mới dùng cách này, mà Khương Khương, cô ấy thấy động tác của anh Thẩm thì đã đoán ra được anh ấy muốn làm gì, cái kiểu ăn ý này, cái kiểu ngầm hiểu ý nhau này! Mọi người còn không đẩy thuyền sao?!]

 

Thẩm Chi Diễn đút cho Khương Đào súp kem nấm xong, lại làm giống y như vậy đút hết mì ý, đến thịt bò bít tết thì càng đơn giản hơn.

 

Những người khác còn cần dùng d.a.o nĩa để cắt thịt bò, Khương Đào một hơi có thể ăn sạch miếng thịt bò này.

 

Thấy thế Kiều Thi Thi vội vàng phản ứng lại: “Hai người đều phải ăn, nếu không sẽ phạm quy!”

 

Khương Đào sững sờ, nhưng thịt bò bít tết chỉ còn lại một góc nhỏ, bị cô c.ắ.n ở giữa răng, không biết nên nuốt xuống hay là phun ra.

 

[Huhuhu, cái này sao có thể ăn được, chỉ có thể hì hì hì]

 

[Tập đầu tiên đã xuất sắc như vậy sao?! Ý của tôi là, đạo diễn Kiều làm vô cùng tuyệt vời! Thêm nữa, thêm nữa!!]

 

[Không phải chỉ ăn một miếng thịt bò thôi à? Mọi người sao…Ồ, tôi sao lại ngu như vậy?]

 

Nhưng mà Thẩm Chi Diễn không chút lo lắng, chỉ vào súp lơ xanh dùng để trang trí ở bên cạnh thịt bò nói: “Em đút cái này cho tôi ăn, như vậy sẽ không tính là phạm quy.”

 

Có được câu này của anh, Khương Đào mới “run rẩy” một cái ăn miếng thịt bò đó vào, sau đó lại xiên súp lơ lên đút vào miệng Thẩm Chi Diễn.

 

Cái loại súp lơ xanh dùng để trang trí cho món tây đều là chỉ được luộc qua, hoàn toàn không có gia vị, vô cùng khó ăn.

 

Chuyện Thẩm Chi Diễn mắc bệnh chán ăn này có rất nhiều người biết, sơn hào hải vị ngon như thế nào anh còn chưa chắc có thể ăn vào, nhưng cái súp lơ xanh này vừa nhìn là thấy không nuốt nổi rồi, anh lại không hề cau mày, trực tiếp c.ắ.n lấy.

 

Khoảnh khắc ăn vào miệng đó, anh cảm thấy cả đời này ăn chưa từng ăn thứ nào khó ăn như vậy, chỉ có thể nhẫn nhịn, bỏ qua mùi vị đó, nhai qua cái rồi nuốt xuống.

 

Nhưng mà Khương Đào lại đưa cái nĩa cho anh, chỉ mấy cái còn lại đó: “Đút cho tôi, đút cho tôi!”

 

Thẩm Chi Diễn sững sờ, đây là cái nĩa anh vừa mới ăn…