Thiểm Chi Diễn: “...”
Julian đang tập trung tinh thần lắng nghe đề xuất, đột nhiên phát hiện Thẩm Chi Diễn không phiên dịch nữa, vội vàng hỏi: “Anh Thẩm, vừa nãy Khương yêu dấu nói cái gì thế?”
Thẩm Chi Diễn nghe thấy từ “yêu dấu” đó thì hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Cô ấy nói, ông không cần phải nhiệt tình như vậy, người phương đông chúng tôi coi trọng sự kín đáo.”
Julian lập tức đổi sang dáng vẻ điềm tĩnh: “Được, là tôi mạo phạm rồi, mời tiểu thư Khương tiếp tục chỉ dạy.”
Khương Đào phát hiện Julian đột nhiên bình tĩnh lại, kinh ngạc nhìn Thẩm Chi Diễn: “Anh nói gì với ông ta thế?”
Thẩm Chi Diễn: “Anh nói hy vọng ông ta có thể dành trọn sự nhiệt tình của mình vào trong nấu nướng, không cần đặt vào những chuyện không liên quan.”
Khương Đào gật đầu, vô cùng đồng tình: “Đúng vậy.”
Thế là Thẩm Chi Diễn bắt đầu phiên dịch theo kiểu mang theo sự ích kỷ của bản thân.
Nửa tiếng sau, cuộc thảo luận về nghệ thuật nấu nướng cũng kết thúc.
Julian đã hoàn toàn tin tưởng và thán phục đối với Khương Đào, tự mình đi tiễn bọn họ rời khỏi nhà hàng.
Vào lúc hai người chuẩn bị rời đi, Julian nói với Thẩm Chi Diễn: “Anh Thẩm, người khác bày tỏ tình cảm đối với một cô gái xinh đẹp là khen ngợi vẻ đẹp của cô ấy, anh với tư cách là người yêu nên cảm thấy vui mừng mới đúng chứ.”
Thẩm Chi Diễn sững sờ một chút.
Julian chớp chớp mắt: “Anh không phải cho rằng tôi không nhìn ra à, đây là một trong những chỗ lãng mạn ở Paris, mỗi ngày ở chỗ này xảy ra vô số các câu chuyện tình yêu, yêu là không giấu nổi.”
Thẩm Chi Diễn bật cười: “Ông nói đúng, nhưng ở quốc gia chúng tôi, việc ăn giấm của người yêu cũng là một biểu hiện của yêu.”
Julian: “Ồ, được thôi, thế chúc hai người hạnh phúc!”
Thẩm Chi Diễn: “Cảm ơn.”
Mãi cho đến khi hai người rời khỏi nhà hàng, ngồi lên xe quay lại khách sạn, Khương Đào mới hỏi: “Vừa nãy hai người nói gì vậy?”
Mê Truyện Dịch
Thẩm Chi Diễn dừng lại một chút mới nói: “Ông ta giới thiệu cho anh một vài món ăn đường phố của Pháp.”
Nghe đến ăn, Khương Đào lập tức quên đi câu hỏi: “Thế chúng ta mau đi thử đi!”
Thế là, Thẩm Chi Diễn bảo lái xe tạm thời thay đổi đường đi, đi đến con phố náo nhiệt nhất Paris.
Tuy là đêm đã muộn, nhưng trên phố vẫn còn rất đông người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khương Đào vừa đi vừa ăn, lúc giữa Thẩm Chi Diễn còn nhận điện thoại của Đỗ Sùng, bởi vì có chuyện quan trọng, phải tìm một góc yên tĩnh để nói chuyện.
Khương Đào cầm bánh Crepes, tò mò nhìn trái nhìn phải.
Chính vào lúc này, cô nhìn thấy hai người say rượu đang quấy rối một người phụ nữ, cô nhét bánh crepes vào trong miệng, sau đó chạy qua, dùng một tay trực tiếp ném hai người đàn ông đó ra.
Cô nhai bánh crepes, hàm hồ không rõ hỏi người phụ nữ đó: “Co khung sao chứ?”
Người phụ nữ có ngoại hình chuẩn phương đông, tuy tuổi tác đã không còn trẻ, nhưng vẻ ngoài rất đẹp, có thể nhìn ra được thời trẻ cũng là một người đẹp, cơ thể bà ấy dường như không được tốt, còn chưa nói đã ho hai tiếng, mới nói cảm ơn Khương Đào: “Không sao, cảm ơn cháu, cô gái.”
Nhưng mà lúc nhìn thấy rõ mặt Khương Đào, bà ấy sững sờ: “Cháu là…”
Lời còn chưa nói xong, một người đàn ông trẻ tuổi thở hổn hển chạy qua: “Mẹ, mẹ không sao chứ!”
Người phụ nữ quay đầu: “Tiểu Thận, mẹ không sao.”
Người đàn ông tên tiểu Thận cảm kích nhìn Khương Đào: “Cảm ơn cô đã cứu mẹ tôi…”
Nhưng khi nhìn thấy mặt Khương Đào, anh ta cũng sững sờ.
Anh ta mím chặt môi, sắc mặt lập tức trở lên lạnh lùng: “Tiểu thư Khương, tôi sẽ để trợ lý của tôi đưa quà cảm ơn, cơ thể của mẹ tôi không được tốt, chúng tôi đi trước.”
Anh ta nói xong thì đỡ người phụ nữ đó rời đi.
Đối phương chỉ có thể bất đắc dĩ lộ ra biểu cảm xin lỗi với Khương Đào, sau đó cùng anh ta vội vàng rời đi.
Khương Đào ngược lại không để ý đến cái gì cảm ơn hay không, chỉ là cảm xúc trên người của người đàn ông này vô cùng phức tạp, có một loại cảm xúc vô cùng oán hận như là bị cô cướp đi một thứ quan trọng nào đó, dường như còn có một chút tủi thân.
Nhưng cô lại không quen đối phương, thật là vô cùng tò mò.
Chính ngay lúc này, Thẩm Chi Diễn cũng giải quyết xong chuyện quay lại.
Lúc anh vừa mới quay lại dường như nhìn thấy mẹ kế Dung Mạn Trăn và em trai kế Thẩm Thận.
Dung Mạn Trăn là sau khi mẹ anh qua đời, ba anh đi bước nữa, Thẩm Thận còn là con trai của Dung Mạn Trăn và chồng trước.
Cơ thể của Dung Mạn Trăn không được tốt, tính cách lại rất dịu dàng, Thẩm Chi Diễn và bà ấy chung sống với nhau vẫn rất tốt.
Thậm chí Thẩm Thận, lúc anh ta vừa đến nhà họ Thẩm, tính cách e thẹn, vô cùng kính phục anh, nhưng sau này không biết vì điều gì, đột nhiên bắt đầu trốn tránh anh.
Sau khi trưởng thành, Thẩm Chi Diễn muốn đóng phim, cãi nhau một trận lớn với ba, sau đó rời khỏi nhà họ Thẩm.