Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 297: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Tần Ngộ bị mắng cho sững sờ.

 

Một lúc lâu mới phản ứng lại, hơn nữa phát hiện ra, trừ anh ra, Từ Tử Dục và Thẩm Chi Diễn đều không có biểu cảm kinh ngạc gì.

 

“Các người đã biết từ trước?”

 

Thẩm Chi Diễn nói: “Không biết, nhưng có thể đoán ra chút.”

 

Từ Tử Dục cười ngốc nghếch: “Tôi biết Nhạc Nhạc sẽ không vứt bỏ tôi.”

 

Tần Ngộ: “...”

 

Anh ấy bị thức ăn ch.ó này đút cho nghẹn, vô thức nhìn sang Tang Linh một cái, tỉnh táo lại.

 

Đối với Đoạn Nhạc Nhạc mà nói có thể là chiến lược.

 

Nhưng Tang Linh xác suất lớn là muốn vứt bỏ anh ấy.

 

Anh ấy bi phẫn nói: “Cô quả nhiên là đang lừa tôi!”

 

Tang Linh liếc anh ấy một cái: “Thế thì làm sao?”

 

Tần Ngộ: “...”

 

[Hahaha, chị Tang xấu xa đến mức lý lẽ hùng hồn!]

 

[Anh Tần cam chịu đi]

 

Lúc này, Khương Đào bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, từ trong túi lấy ra một cái sandwich, do dự một lúc, quyết tâm đưa cho Thẩm Chi Diễn.

 

Thẩm Chi Diễn sững sờ: “Đây là cho anh?”

 

Khương Đào gật đầu, biểu cảm nghiêm túc cẩn thận: “Chị Tang nói, tiền này mỗi người một nửa, thế nên cái này là một nửa đó của anh.”

 

[Hahaha tuy rằng một nửa này hơi ít, nhưng đây cũng là từ trong kẽ răng của Khương Khương tiết kiệm ra, anh Thẩm tôi khuyên anh đừng không biết tốt xấu (đầu chó)]

 

[Nhưng chứng bệnh chán ăn của anh Thẩm vừa mới phát tác, chắc không thể ăn nổi đâu]

Mê Truyện Dịch

 

Sau đó bọn họ nhìn thấy Thẩm Chi Diễn trực tiếp nhận cái sandwich đó, c.ắ.n xuống.

 

Không chỉ không có cảm giác khó chịu, ngược lại còn có chút hưởng thụ mùi vị.

 

[!!!]

 

[Anh Thẩm thế mà lại ăn cái sandwich đó!!]

 

[Cái sandwich ăn ngon như vậy sao?!]

 

[Chứng bệnh chán ăn của anh Thẩm đột nhiên tốt lên rồi sao?]

 

[Không phải chứ, không đến mức là bởi vì Khương Đào nên mới có thể ăn được chứ…]

 

[Sao tôi lại có cảm giác như bạn đã đoán ra sự thật rồi ấy nhỉ?]

 

[...]

 

Khương Đào đau thịt nhắm mắt quay đầu đi.

 

Thẩm Chi Diễn nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô, vừa cảm động vừa buồn cười.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Rõ ràng là không nỡ, vì sao muốn lấy ra cho anh ăn?”

 

Khương Đào lý lẽ đương nhiên nói: “Bởi vì chúng ta là bạn bè.”

 

Lúc trước Lương Thực Dự Trữ từng nói bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau.

 

Tuy rằng sau khi anh ta biến mất, Khương Đào cảm thấy lời của anh ta toàn là nói dối, nhưng nghĩ đến đám Đường Ngữ Hạ và Hà Nhiễm Nhiễm, không thể không thừa nhận, lời Lương Thực Dự Trữ nói, vẫn rất có lý.

 

Thẩm Chi Diễn sững sờ.

 

Trong đầu anh lại lần nữa xuất hiện ra đoạn ký ức xa lạ.

 

“Ngươi dễ dàng bỏ qua cho con Phượng Hoàng này như vậy? Không ăn à?”

 

“Ngươi không phải không cho ta ăn sinh vật sống có tinh thần và trí tuệ sao? Nó tuy là hơi ngu, nhưng vẫn là sinh vật sống có tinh thần và trí tuệ…”

 

“Hôm nay sao lại nghe lời như vậy?”

 

“Ai bảo ngươi cứ uy h**p ta, không nghe lời thì muốn đuổi ta đi!!”

 

“Ta nói muốn đuổi ngươi đi khi nào chứ, lại nói ai lần trước giận dỗi bỏ nhà ra đi, không đến hai ngày lại lén quay về, còn ăn một cái lỗ lớn trên kết giới của ta…”

 

“Ai ya, sao ngươi lại tính toán chi li như vậy, không phải ngươi từng nói giữa bạn bè với nhau thì phải bao dung cho nhau à?”

 

Biểu cảm xảo trá của cô gái và Khương Đào chồng chéo lên nhau.

 

Cô chớp chớp mắt nói: “Nếu như anh không ăn, tôi có thể ăn giúp.”

 

Thẩm Chi Diễn trong một khoảnh khắc dường như không thể phân biệt giữa thật và ảo.

 

Khương Đào dùng tay vẫy vẫy trước mặt anh, sau khi phát hiện ra anh không có động tĩnh gì thì mới âm thầm tiến lên định trộm ăn cái bánh sandwich đó.

 

Không ngờ rằng Thẩm Chi Diễn lại rút bánh sandwich đi.

 

Còn cố ý nói: “Đây là đồ em đặc biệt chuẩn bị cho anh, sao anh có thể không ăn được chứ?”

 

Sau đó ở trước mặt cô, từng miếng từng miếng ăn hết bánh sandwich đó.

 

Khương Đào: Tức!

 

Cô tức giận đùng đùng xoay người đi tìm Tang Linh, lại bị Thẩm Chi Diễn giữ lại.

 

“Được rồi, anh sai rồi, đừng tức giận nữa.”

 

Khương Đào học dáng vẻ cao quý lạnh lùng của Tang Linh: “Anh sai chỗ nào?”

 

Thẩm Chi Diễn nhịn cười: “Anh không nên chỉ ăn một mình, nên chia cho bạn bè một nửa.”

 

“Coi như là quà xin lỗi, đợi sau khi quay xong chương trình, anh sẽ đặc biệt mời em đi ăn sandwich.”

 

Khương Đào cố gắng kìm chế khóe miệng nhếch lên: “Thấy anh chân thành như vậy, thế thì được rồi.”

 

[Huhuhuhu, bọn họ ngọt ngào quá!!]

 

[Huhuhu nếu như tôi bị sâu răng nhất định là lỗi của hai người!!]

 

Địa điểm tiếp theo của sáu người là thị trấn Gia Lâm, cả thị trấn nhỏ trồng nhiều loại dừa khác nhau, tràn ngập không khí nhiệt đới.

 

Điểm đến của bọn họ là quảng trường ở phía bắc thị trấn Gia Lâm.

 

Thị trấn này có một truyền thuyết, có một cô gái dũng cảm lương thiện tên là Mẫn Lan, vị hôn phu của cô bị con gái của ác bá coi trọng, đối phương nói với cô, nếu muốn đổi người về phải có một trăm tấm vải dệt từ ánh trăng, một trăm viên trân châu làm từ nước mắt người cá.