Tần Ngộ: “!!!”
“Hóa ra cô đã biết từ lâu! Cô thật âm hiểm, thật biết diễn!”
Tang Linh không cảm thấy áy náy chút nào, thản nhiên nói: “Tôi sẽ xem như anh khen tôi diễn tốt, cảm ơn.”
Tần Ngộ: “…”
[Ha ha ha ha ha ha ha, anh Tần vẫn nên chấp nhận số phận đi, chị Tang chính là khắc tinh của đời anh!]
Mê Truyện Dịch
[A a a a a chị Tang ngang ngược ghê!!]
[Cho nên tất cả đều bị chị Tang ở sau lưng khống chế!]
Nhưng lúc này, tổ chương trình lại chuyển màn hình.
Khương Đào nhìn quán b*n n**c dừa ven đường, từ khi Thẩm Chi Diễn lấy phong thư kia, lúc mua nước dừa, cô cũng thấy nhiệm vụ trong phong thư.
So với sự cẩn thận của Tang Linh, Khương Đào vừa uống nước dừa vừa quang minh chính đại xem tờ giấy.
Tần Ngộ thò đầu qua hỏi: “Cô đang xem gì đấy?”
Khương Đào: “Cùi dừa.”
Cô nói xong còn bình tĩnh nhét giấy vào trong miệng ăn.
Tần Ngộ không chút nghi ngờ rời đi.
[!!!]
[Ha ha ha ha ha ha, hóa ra đây mới là chân tướng mọi chuyện!]
[Anh Tần, anh thật thảm! Thật sự! Hóa ra anh từng gặp thoáng qua chân tướng]
Tần Ngộ trợn mắt há mồm, hỏi Khương Đào: “Cô cũng đã biết từ lâu?”
Khương Đào gật đầu: “Tôi vốn đang lo bị phát hiện, nhưng nhìn thấy là anh, tôi lập tức an tâm.”
Tần Ngộ: “!!!”
[Ha ha ha ha ha, anh Tần bị mọi người khinh cả đời!!!]
[Anh Tần như vậy chẳng phải như công nhận chỉ số thông minh rất thấp sao hhhhhhhh]
[Cần phải tuyên bố nghiêm túc, chỉ số thông minh của thần tượng không đại biểu cho chỉ số thông minh của fans!!]
Đã đến trang trại Nguyệt Quang.
Ba khách mời nam bị trói ở đó.
Tuy rằng khán giả đã xem qua một lần nhưng xem một lần nữa vẫn cảm thấy buồn cười.
Tần Ngộ không nhịn được hỏi mấy người Thẩm Chi Diễn: “Hai người thật sự không bất ngờ sao? Các cô ấy rõ ràng thật sự không muốn cứu người đó!”
Thẩm Chi Diễn thở dài: “Đấy gọi là mặc cả!”
Tần Ngộ: “Mặc cả?”
Từ Tử Dục đĩnh đạc nói: “Mặc cả có nghĩa là không biểu hiện ra bên ngoài món đồ mà mình thích, dùng thái độ bình tĩnh không để tâm, mê hoặc hướng dẫn mua, thúc đẩy người bán hạ thấp giá, cậu xem đi, ba người họ phối hợp ăn ý thế nào!”
Tần Ngộ: “…”
“Nhưng về sau họ thật sự rời đi! Đi ăn một bữa thịnh soạn!”
Từ Tử Dục tiếp tục nói: “Đây là chiêu cuối cùng của mặc cả, xoay người rời đi, trong tình huống bình thường, đến bước này rồi, người bán sẽ bị đục thủng phòng tuyến tâm lý.”
Tần Ngộ: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tại sao anh ấy hiểu biết như vậy!
[Ha ha ha ha ha, vừa nhìn là biết anh ấy chính là người thường xuyên mặc cả!]
[Học không nổi, học không nổi!]
[Toàn bộ hành trình chỉ có một mình anh Tần chẳng hay biết gì, thật thê thảm!]
Khương Đào: “Hóa ra còn có thể mặc cả, tôi đã học được.”
Thẩm Chi Diễn sửng sốt một chút: “Không phải các em nói có chiến lược sao? Chẳng lẽ không thương lượng?”
Tang Linh ở bên cạnh nói chen vào: “Không phải, bọn tôi hoàn toàn không thương lượng, tất cả đều là tùy cơ ứng biến.”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Khương Đào gật đầu: “Đúng rồi.”
Thẩm Chi Diễn nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, chần chờ nói: “Cho nên lúc ấy lời em nói là thật, em chỉ muốn tiết kiệm một bữa ăn.”
Khương Đào: “Đúng rồi.”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Tần Ngộ lập tức cười lớn: “Thẩm Chi Diễn à! Thông minh bị thông minh làm cho hiểu nhầm!]
Thẩm Chi Diễn cười khinh: “Ít nhất sau đó tôi còn được một cái sandwich, còn cậu thì sao?”
Tần Ngộ lập tức không nói nữa: “Tiếp tục xem đi.”
[Ha ha ha ha ha ha, anh Tần anh cần gì phải tự rước nhục vào thân chứ!]
[Anh Thẩm chỉ tỏ ra đáng thương ở trước mặt Khương Khương thôi, ở trước mặt anh sẽ không như vậy đâu!]
Ba người Khương Đào vào nhà hàng không được bao lâu, thừa dịp khi vào WC, màn hình đóng lại, lúc này họ bắt đầu ủ mưu về hồ tiên nữ ở chặng cuối.
Khi màn hình quay lại, ba người làm bộ không có chuyện gì xảy ra, vui vẻ ăn uống.
Chỉ là sau khi Tang Linh nói chuyện phân chia tài sản xong, Khương Đào mới chạy vội đi.
Lúc đó khán giả còn thấy lạ, cô đang định làm gì, nhưng sau đó lại biết cô đi mua bánh sandwich cho Thẩm Chi Diễn.
[Hú hú hú hú hú, sandwich thật ngọt, thật ngọt!]
Khóe miệng Thẩm Chi Diễn cũng mỉm cười, anh nhìn Khương Đào chạy vào nhà hàng trong màn hình.
Chỉ thấy cô cầm phong bì đựng tiền, ở phía trước quầy tự hỏi một hồi lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm nói: “Cho tôi năm cái sandwich!”
[???]
[Năm cái?]
[Tôi nhớ không nhầm lúc ấy anh Thẩm chỉ ăn một cái thôi mà!]
Khương Đào cầm theo năm cái sandwich đi ra, vừa đi vừa ăn.
Cô ăn đến cái cuối, chỉ còn một cái.
Cô lưu luyến không rời cất lại vào túi, nhỏ giọng nói thầm.
“Mỗi người một nửa, vẫn rất công bằng.”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Tần Ngộ âm dương quái khí (*) an ủi: “Không sao đâu, ít nhất còn có một cái sandwich!” Những từ giống nhau nhưng có nghĩa khác nhau, tiếng trung quá rộng và thâm thúy!