Anh Thẩm hàng xóm cũng khổ nói không nên lời.
Vào lúc anh nằm trên ghế sofa, khó khăn đứng lên, Khương Đào vươn tay: “Trong sách nói, t.h.a.i p.h.ụ rất dễ tụt huyết áp, cho nên khi đứng dậy rất dễ ngã, hay là để tôi ôm anh…”
Thẩm Chi Diễn rùng mình, cơ bắp lập tức phát lực, anh nhanh chóng đứng lên: “Không cần, anh có thể làm được.”
Khương Đào nhìn bụng “duang duang”* nảy lên hai lần, càng lo lắng hơn: “Anh như vậy sẽ dọa sợ cục cưng, cục cưng ở bên trong liệu có choáng váng hay không?”
*Từ tượng thanh, bắt nguồn từ video quảng cáo dầu gội BaWang của Thành Long. Nó giống như tiếng bạn dùng tay gõ vào một cái mâm bằng nhôm hoặc inox tương đối mỏng, âm thanh sẽ kéo dài ra và có chút run nữa…
Thẩm Chi Diễn: “… Em không cần nhập tâm đến vậy đâu!”
[Ha ha ha ha ha ha ha, hóa ra cũng có lúc tôi thấy anh Thẩm khuyên người khác không nên diễn quá nhập tâm!]
[Anh Thẩm thật khó khăn ha ha ha ha ha ha]
[Tôi sợ cuối cùng khi anh Thẩm sinh ra một cái bao cát, Khương Khương sẽ rất thất vọng: “Con của tôi đâu! Đứa con lớn như vậy của tôi đâu rồi!”
[Ha ha ha ha ha ha sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ c.h.ế.t ở màn hình bình luận live mất]
Cả ba cặp đôi đều tới trước phòng, ở đây có đặt ba tấm t.h.ả.m yoga, ở trước mặt họ còn có một thầy dạy yoga đang mặc đồ yoga tươi cười dịu dàng.
Tần Ngộ khiếp sợ nhìn về phía Kiều Thi Thi: “Đạo diễn Kiều, cho người tới thật ư?”
Kiều Thi Thi: “Đương nhiên rồi, phụ nữ có thai tập yoga có thể tăng cường thể lực và sự dẻo dai, hơn nữa còn giúp bà bầu điều hòa nhịp thở, trợ giúp cho giai đoạn sau sinh, tôi cũng chỉ là vì mấy người thôi, anh Tần.”
Tần Ngộ: “…”
Thẩm Chi Diễn thấy Tần Ngộ cò kè mặc cả với Kiều Thi Thi thất bại, anh và Từ Tử Dục bất đắc dĩ liếc nhau, ôm ý nghĩ c.h.ế.t sớm siêu sinh sớm, thấy c.h.ế.t không sờn nói: “Đến đây đi!”
Thầy Phương Phương tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Bởi vì hôm nay chúng ta có ba thai phụ, nói đúng hơn là những người ba mang thai, danh tính cũng khá đặc biệt cho nên yoga hôm nay cũng được thiết kế dành riêng cho ba người, những t.h.a.i p.h.ụ chân chính trước màn hình đừng nên học theo.”
Ba người: “…”
Biết ngay là đạo diễn Kiều không dễ dàng buông tha cho bọn họ vậy mà!
Thầy Phương Phương lại tiếp tục nói: “Những động tác này, những người ba không thể thực hiện một mình được, đến lúc đó vẫn cần sự giúp đỡ của các mẹ.”
Tang Linh khởi động tay, kêu răng rắc nói: “Đương nhiên, tôi nhất định sẽ hỗ trợ Tần Ngộ thật tốt.”
Tần Ngộ: “…”
Khương Đào cũng hào hứng nói: “Tôi cũng thế.”
Thẩm Chi Diễn: “…”
[Cho anh Thẩm và anh Tần một giọt nước mắt cảm thông trước nha hhhh]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Anh Tần và anh Thẩm không hổ là anh em tốt, chịu khổ đều là trăm sông đổ về một biển ha ha ha ha ha]
[Có thể nhìn ra được, Khương Khương rất chờ mong đứa nhỏ này [đầu chó]]
Ba người ngồi xếp bằng trên mặt đất theo thầy Phương phương, động tác này vốn rất dễ thực hiện đối với họ nhưng do cái bụng nặng trĩu lại chắn ngang tầm mắt này liền trở nên cực kỳ gian nan.
Không chỉ có thế, họ không thể hoàn thành được động tác đầu tiên.
Thật ra những động tác này đều được cải biên một chút từ bài yoga dành cho các bà bầu.
Khi ba người họ thấy thầy Phương Phương làm xong còn cảm thấy rất đơn giản, nhưng lúc tự thực hành mới phát hiện khó khăn như thế nào.
Hơn nữa thời gian càng lâu, trọng lượng ở bụng càng nặng.
Bọn họ đã cảm giác được eo mình rất đau.
Những động tác nhìn như đơn giản đó cũng bởi vì bụng mà thành cực kỳ khó.
Tần Ngộ nhìn nụ cười lạnh trên mặt Tang Linh, cảm thấy bản thân nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu nói: “Tang Linh, cô, cô, cô đừng quá đáng!”
Tang Linh nhướng mày: “Trước kia khi anh sai khiến tôi, sao anh không cảm thấy mình quá đáng?”
Tần Ngộ: “…”
Hiện tại Tần Ngộ cảm thấy hối hận, cực kỳ hối hận!
Vào lúc anh ấy nhắm mắt lại, chờ cơn đau bất chợt truyền đến thì phát hiện ra Tang Linh nhẹ nhàng đỡ chân anh ấy theo lời thầy Phương Phương.
Mê Truyện Dịch
Tần Ngộ ngơ ngẩn: “Cô không nhân cơ hội này trả thù tôi sao?”
“Vậy anh muốn trải nghiệm chút à?” Tang Linh làm bộ muốn kéo chân anh.
Tần Ngộ: “Không đâu, không đâu.”
Tang Linh cũng không thèm nhìn mặt Tần Ngộ: “Yên tâm đi, tôi không có hẹp hòi như vậy, tuy rằng không thích anh nhưng dù sao cũng là bạn bè, cũng chỉ có thể chấp nhận, hoàn thành cho xong nhiệm vụ.”
Tần Ngộ nhìn sườn mặt cô ấy.
Tang Linh trang điểm nhẹ, không lạnh lùng, cao ngạo như trên màn ảnh, ngược lại còn lộ ra chút ấm áp.
Trái tim Tần Ngộ bỗng nhiên rung động một chút.
Mà Khương Đào ở bên cạnh bọn họ cũng rơi vào trạng thái do dự.
Thầy nói phải nhẹ nhàng nhưng cô chưa bao giờ dùng lực nhiều thì rốt cuộc thế nào mới gọi là nhẹ nhàng nhỉ?