Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 320: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Đồng Đồng: “… Anh Thẩm?”

 

Vậy thì càng khó giải quyết, ảnh đế đỉnh lưu như Thẩm Chi Diễn, hình như cũng chẳng thiếu thứ gì cả.

 

Nhưng cô ấy lại tưởng tượng, tính tình Thẩm Chi Diễn tốt như vậy, lại còn quan tâm Khương Đào, bình thường mời cơm Khương Đào đều rất hào phóng, có mỗi chút nguyên liệu nấu ăn, anh sẽ không đến nỗi…

 

Cô ấy hỏi: “Chị nói với anh ấy như thế nào?”

 

Khương Đào: “Thì nói như thế này thôi, giọng điệu của chị cũng rất ổn, chị không hề uy h**p anh ấy! Chị còn dùng cách làm nũng mà mình học được từ chị Nhạc Nhạc nữa, cũng không được!”

 

Đồng Đồng: “…”

 

Vậy thì thật vô lý!

 

Cô ấy chần chờ hỏi: “Có phải chị chọc giận anh Thẩm không?”

 

Dù sao với tính tình của Khương Đào, nói dễ nghe một chút là không rành thế sự, nói khó nghe chút là đắc tội với người ta lúc nào mà không hay, có phải cô đã làm chuyện gì chọc tới điều cấm kỵ của Thẩm Chi Diễn không?

 

Đồng Đồng đối diện dò hỏi.

 

Khương Đào cực kỳ nghiêm túc bắt đầu tự hỏi.

 

“Chị không cho anh ấy ăn đồ ăn vặt.”

 

“…”

 

“Chị hát cho anh ấy.”

 

“…!”

 

“Chị còn hôn anh ấy.”

 

“…!!!”

 

Đồng Đồng thấy Khương Đào còn muốn bẻ ngón tay tính nói xem cô đã làm những chuyện quá mức gì với Thẩm Chi Diễn.

 

Đồng Đồng đỡ trán: “Được, được rồi.”

 

Cô ấy có lẽ đã hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

 

Cô ấy cùng Đỗ Sùng và Doãn Triều đã bí mật lập một nhóm nhỏ, trong đó phàn nàn về những chuyện linh tinh.

 

Mê Truyện Dịch

Đỗ Sùng than thở Thẩm Chi Diễn thiếu điều viết chữ ‘thích’ lên trên mặt.

 

Nhỡ đụng phải Khương Đào vạn năm không thông suốt, nếu Đồng Đồng mà là Thẩm Chi Diễn, bị người ta trêu chọc còn không biết, có lẽ cô ấy cũng tức giận muốn dạy dỗ Khương Đào một chút.

 

Nhưng khi Đồng Đồng nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của Khương Đào, cô ấy lại mềm lòng.

 

Dù sao cô cũng là nghệ sĩ của mình, dù sao cũng nên cưng chiều cô.

 

Không giận thì không giận, Thẩm Chi Diễn đường đường là một ảnh đế, sao có thể vì một việc nhỏ này mà so đo chứ.

 

Vì thế cô ấy vỗ vỗ n.g.ự.c nói: “Khương Khương, để em hỏi giúp chị!”

 

Dưới ánh nhìn sùng bái và tin tưởng của Khương Đào, cô mở nhóm [Kiếp sau không bao giờ làm người đại diện] ra.

 

Đồng anh tuấn: [@Đỗ Sùng, anh Đỗ, giang hồ cầu cứu!]

 

Doãn Triều: [Đừng @, hôm nay Thẩm Chi Diễn quyết định về nhà, Đỗ Sùng phải sắp xếp lại lịch trình cho phù hợp, rất bận, có chuyện gì thì tìm tôi cũng được]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đồng Đồng do dự.

 

Dù sao Khương Đào đã nói chắc như đinh đóng cột rằng chỉ có Thẩm Chi Diễn mới có, hỏi Doãn Triều cũng không có ích lợi gì.

 

Doãn Triều: [Cái gì mà nguyên liệu nấu ăn quý hiếm chứ! Tần Ngộ nhà tôi thích nhất là sưu tầm những thứ đồ linh tinh, không chừng anh ấy có đấy]

 

[Hơn nữa, đàn ông sợ nhất là bị so sánh, nếu cô nói chuyện Khương Khương cho Thẩm Chi Diễn biết, nhỡ đâu anh ấy không cho, để Tần Ngộ cho, đến lúc đó Tần Ngộ lại cười nhạo anh Thẩm keo kiệt]

 

Đồng Đồng cũng nghĩ vậy.

 

Đàn ông coi trọng mặt mũi như vậy, anh Thẩm cũng là đàn ông, chắc chắn không thích con gái đi tìm người khác xin giúp đỡ, còn bị anh Tần bắt được nhược điểm sẽ cười nhạo.

 

Cô ấy nói lại với Khương Đào.

 

Khương Đào vỗ tay: “Đồng Đồng, em thông minh quá!”

 

Đồng Đồng được cô khen lâng lâng đi ra ngoài, ra tới cửa mới nhớ ra, cô ấy quên hỏi Khương Đào là nguyên liệu gì, nhưng cũng không có gì ghê gớm, dù sao đều là ăn.

 

Khương Đào được Đồng Đồng dạy bảo, lập tức tin tưởng cực kỳ.

 

Cô mở điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Chi Diễn.

 

[Anh không cho tôi ăn thịt thì tôi tìm Tần Ngộ, người đại diện của cậu ấy nói tôi cứ ăn thoải mái, ăn đến no thì thôi!]

 

Vì để tỏ vẻ mình khinh thường nhìn anh, cô còn gửi thêm một meme Thao Thiết ôm bát lớn quay đầu bỏ đi.

 

Thẩm Chi Diễn vừa về đến nhà, thay quần áo xong thì nghe thấy điện thoại di động vang lên.

 

Anh mở điện thoại lên thì thấy là Khương Đào gửi tin nhắn WeChat cho anh.

 

Anh khẽ cười một tiếng.

 

Khương Khương rất ít khi chủ động gửi tin nhắn cho anh, hôm nay đúng là hiếm thấy.

 

Một tay anh cầm ly nước, tay kia cầm điện thoại, ngón tay cái ấn mở WeChat.

 

Sau đó…

 

“Phụt -- ”

 

Anh không quan tâm quần áo bị phun nước bẩn, lập tức gọi điện cho cô.

 

Khương Đào thấy anh gọi cho mình, cực kỳ vui vẻ.

 

Đồng Đồng nói không sai, đàn ông quả nhiên sợ so sánh, lúc này chắc chắn là anh đồng ý với mình.

 

Vì thế cô ấn nhận cuộc gọi, gấp không chờ nổi hỏi.

 

“Anh nghĩ kỹ rồi à?”

 

Thẩm Chi Diễn: “…”

 

Anh xoa xoa thái dương: “Chủ ý xấu xa này là ai nghĩ cho em vậy?”

 

Khương Đào chột dạ: “Chủ ý xấu gì? Tôi nghe không hiểu.”

 

Thẩm Chi Diễn tức giận cười: “Lấy người khác để k*ch th*ch anh, đây không thể là chủ ý của người đầu bé như em nghĩ ra được.”

 

“Anh đoán, chắc là em hỏi người đại diện của em nhưng tính cách Đồng Đồng thật thà, có lẽ cũng đi cầu cứu ở bên ngoài, anh biết em ấy cùng Đỗ Sùng và Doãn Triều có một nhóm nhỏ, hôm nay Đỗ Sùng không rảnh, chắc là Doãn Triều nghĩ ra chủ ý này cho em ấy?”